Khi Lăng Cửu Xuyên mở mắt, trước mặt là một khoảng trắng xóa. Hàng mi dài đen nhánh như lông quạ khẽ run rẩy, thần trí dần hồi tỉnh. Hình như… nàng vừa độ hồn? Sao có thể?
Nàng giật mình bật dậy, trước mắt lập tức tối sầm, cả người lại ngã vật xuống giường—đau quá!
Thần hồn tựa như bị xé rách rồi ghép lại, đau đến mức toàn thân run rẩy.
“Ngươi đã cạn kiệt tinh thần lực, đừng tiếp tục tiêu hao nữa.”
Một giọng nói lạnh mát như suối sâu vang vào tai. Lăng Cửu Xuyên quay đầu nhìn, thấy Cung Thính Lam đang bất đắc dĩ nhìn nàng, bên cạnh là Cung Thất đang đứng đó.
Chạm phải ánh mắt của Cung Thất, không hiểu sao Lăng Cửu Xuyên lại thấy chột dạ, bèn lảng tránh tầm mắt hắn, hỏi:
“Ta… sao rồi?”
Cung Thất bật cười tức giận:
“Còn giả vờ nữa? Đã bảo ngươi đừng manh động, ngươi cứ cố ý làm ngược lại. Ngươi cho rằng hoàng thất không dám động tới ngươi sao? Ừ thì, Cung gia có thể bảo vệ ngươi, họ có thể tha cho ngươi, nhưng Lăng gia thì sao? Chẳng phải sẽ trở thành nơi để người ta trút giận sao?”
Lăng Cửu Xuyên lí nhí:
“Ta đâu có phá trận…”
Cung Thất nghẹn lời.
Phải rồi, nàng thực sự không phá trận—trận pháp vẫn y nguyên, chỉ có điều anh linh trong đó thì đã biến mất sạch. Chuyện này chẳng khác nào… nhà cửa không bị phá, nhưng của cải bên trong thì bị trộm sạch.
Cung Thính Lam nói:
“Ta vừa nhận được tin của Tiểu Thất đã lập tức tra xét trong Tàng Sử, mới tìm được chút manh mối còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823719/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.