Nói đến chuyện bỏ lại mớ hỗn độn, Lăng Cửu Xuyên quả thực cũng có ý nghĩ đó trong lòng. Người Thủ trận bị nàng và Cung Thất đánh cho gần nửa cái mạng, lại còn là người của Huyền tộc, giao cho Huyền tộc xử lý, há chẳng phải chuyện đương nhiên? Ngoài ra, nàng cũng muốn biết, sau khi vị Cung thiếu chủ kia biết được việc này, sẽ nghĩ sao? Lại sẽ xử trí thế nào?
Cung Thất bị Lăng Cửu Xuyên đẩy vào Âm lộ, kéo theo cả Tử Tiêu Tử cùng đi. Hắn không còn cách nào khác, chỉ kịp trước khi cửa Âm lộ khép lại, đau lòng khuyên nhủ một câu:
“Chớ nên xúc động, đợi tin tức từ bọn ta. Việc này khác với chuyện cương thi, ngươi cũng không phải chỉ có một mình.”
Trận pháp này liên quan đến long mạch và quốc vận, hoàng thất tất nhiên sẽ không màng đến thiên đạo. Nếu lần hành động này khiến hoàng thất chú ý, không biết là ai gây ra thì thôi, nếu biết là nàng, còn đỡ thì Cung gia có thể bảo vệ một mình nàng, nhưng còn cả phủ Hầu sau lưng nàng thì sao?
Lăng gia, chẳng qua cũng là sống dưới bóng hoàng quyền mà thôi.
Lời tuy khó nghe, nhưng đó là sự thật. Máu mủ gắn bó, muốn cắt cũng chẳng thể dứt.
Lăng Cửu Xuyên há lại không rõ? Chính vì biết nên lòng càng thêm phiền muộn, cảm giác bị ràng buộc không thể vung tay làm theo ý muốn, khiến nàng bực bội, nghẹn ứ trong lòng.
Cung Thất đã đi.
Trời đã tối sầm, ánh sáng mờ mịt, mà bên ngoài thành vẫn vọng lại tiếng chinh chiến vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823718/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.