Hậu đường của Vạn Sự Phổ có một tiểu viện, khi xưa Lăng Cửu Xuyên đã sớm định sẵn phải lưu lại một gian phòng phía đông để đãi khách.
Gian phòng này đã được tu sửa lại, quét qua một lớp dầu đồng, quét tước sạch sẽ. Trang Toàn Hải chẳng biết hái từ đâu về một nhành mai sáp, cắm trong một bình gốm tròn bụng, khiến gian phòng vốn đơn sơ liền tăng thêm vài phần phong vị dã dã, lại phảng phất hương mai lạnh.
Lăng Cửu Xuyên đưa vị tướng quân nọ vào trong phòng, thấy hắn thân giáp đầy mình, sát khí hừng hực không thể che giấu, nhưng lại mang theo ánh sáng công đức, trong lòng liền hiểu rõ đây hẳn là người mang khí chính nghĩa.
Kẻ làm tướng, bảo gia vệ quốc, giết người tất mang sát khí, nhưng chinh chiến nơi sa trường, vì dân vì nước, cứu giúp vô số sinh linh, công đức tự nhiên sâu dày.
Đã là khách quỷ, thì không thể dùng lễ thường đãi khách.
May thay hôm nay nàng đã sớm có chuẩn bị, liền sai Kiến Lan đi tìm Trang Toàn Hải lấy về một chiếc lư hương, còn nàng thì châm một nén Hồn Hương, đưa đến trước mặt vị tướng quân kia, mới cất lời hỏi:
“Chẳng hay tôn danh của tướng quân là gì?”
Tướng quân trước mặt thân hình cao lớn, niên kỷ độ chừng ngoài ba mươi, song dung nhan lại tuấn tú nho nhã, trắng trẻo như thư sinh, quả là dung mạo ngọc diện lang quân trong thoại bản, nay nên gọi là Ngọc Diện Tướng Quân.
Nàng lại liếc nhìn bộ giáp trên người hắn, kiểu dáng cổ lão, chẳng phải phục sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823694/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.