Sau tiết Thượng Nguyên, Ô Kinh xảy ra một chuyện kinh thiên động địa—gia tộc họ Tòng, bao đời làm quan tại Khâm Thiên Giám, lợi dụng chức quyền cùng khả năng quan tinh, biện tượng để luyện tà thuật âm u yêu dị, làm lung lay quốc bản, hại chết hàng trăm dân lành vô tội, thậm chí còn hãm hại công chúa hoàng thất, tội ác tày trời, trời đất khó dung, bị phán xử tru di cửu tộc.
Ngày hai mươi tháng Giêng, toàn bộ tộc họ Tòng hơn trăm nhân khẩu bị chém đầu thị chúng, lấy đó làm gương răn thiên hạ, an ủi hồn linh, xoa dịu người sống. Máu họ nhuộm đỏ phiến đá thanh, mùi máu tanh mãi không tan. Hôm ấy vốn trời quang mây tạnh, vậy mà đúng lúc đao rơi đầu rụng, trời đổ tuyết lông ngỗng trắng xóa, như oán hồn hóa tuyết, cất tiếng ai oán tố khổ.
Trận tuyết kéo dài suốt một ngày, trở thành đề tài bàn tán sôi nổi khắp kinh thành, từ tửu lâu đến trà quán đều kể lại chuyện này dưới nhiều góc độ. Dân chúng rúng động—nếu người tu đạo có thể lợi dụng đạo thuật làm điều ác, thì người thường và thế gia làm sao bảo toàn được? Từ đó, Thẩm Thanh Hà—Đại lý tự khanh—dâng tấu lên triều, khẩn cầu Thánh thượng lập ra một cơ cấu giám sát đặc biệt, chuyên để kiềm chế Huyền tộc và giới tăng đạo. Hễ phát hiện kẻ nào hành tà thuật, hoặc ỷ quyền thế hiếp đáp dân lành, đều phải nghiêm trị, thậm chí phế bỏ hoặc xử tử, để trấn an lòng người.
Bản tấu của Thẩm Thanh Hà lập tức gây chấn động. Có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823692/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.