Nhưng những người còn lại thì lại bị chấn động không nhẹ.
Chết khô như xác khô, phải là người hay quái vật gì mới có thể gây ra việc như thế? Bùi tam thiếu phu nhân thậm chí còn tưởng tượng ra bộ dáng của cái xác khô ấy, nhất thời dạ dày cuộn lên, suýt nữa muốn nôn, vội vàng bưng chén trà nguội uống một ngụm cho đỡ buồn nôn.
“Nàng ta chết một cách kỳ dị như vậy, cái chết thế kia, tất nhiên chẳng phải do người làm, e là do tà vật gây nên. Đợi Hộ Quốc Tự giải trừ phong tỏa, chúng ta liền hồi kinh thôi.” Lăng Cửu Xuyên nói, “Ta đã nhờ Kiến Lan đưa cho mọi người phù lục, nhớ mang bên mình.”
Thẩm phu nhân động tâm: “Phù gì vậy?”
“Chỉ là phù hộ thân mà thôi.” Lăng Cửu Xuyên liếc nhìn bà, từ trong tay áo lấy ra hai đạo phù đưa cho bà: “Cứ ở yên trong chùa, đợi khi có thể rời đi thì lập tức hồi kinh.”
Thẩm phu nhân mừng rỡ nhận lấy, cười tít mắt nói: “Ta không khách sáo đâu nhé.”
Bà cẩn thận đem phù lục cất vào trong túi thơm nơi thắt lưng.
Bùi tam thiếu phu nhân thấy thế, cũng lấy ra đạo phù đang cài bên hông, nói: “Ta cứ lấy làm lạ, sao đột nhiên đưa phù cho ta và tổ mẫu, thì ra là vì chuyện này? Cửu muội muội cũng biết huyền thuật sao?”
“Biết sơ sơ thôi, không thể so với Cung gia được.” Lăng Cửu Xuyên trước mặt Bùi lão phu nhân tỏ ra vô cùng khiêm tốn.
Tướng Xích khẽ cười khẩy.
Thôi thị chau mày hỏi: “Sao con lại đến sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823639/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.