Thẩm phu nhân thực sự nổi giận.
Trước kia bà đã từng nghe nói nhà họ Tề vì muốn trút giận thay cho con gái mà tung tin đồn nhơ bẩn, bôi nhọ Lăng Cửu Xuyên là sao chổi. Bà cùng Thẩm Thanh Hà đều tức lắm, lão Thẩm thậm chí còn dâng tấu chương vạch tội Tề Tổ Nghiêu một phen.
Sau đó, chính nhà họ Tề tự chuốc lấy tai họa, tiểu nha đầu kia cũng tự mình hủy hoại bản thân. Khi Thẩm phu nhân hay tin, chẳng thể nói là khoái chí, nhưng lại cảm thấy — quả là nhân quả có báo.
Vậy mà nay lại thêm một người nữa, lần này còn muốn dìm chết Lăng Cửu Xuyên trong tiếng xấu “sao chổi”.
Tề Hinh Vũ và nàng có xích mích là thật, còn Thích Mẫn Quân chỉ mới có va chạm nho nhỏ, kết quả chết bất ngờ — xem thế nào cũng thấy kỳ quặc. Nếu lời đồn lan truyền, rồi dần bị thêm mắm dặm muối, dù người không tin ban đầu cũng sẽ bị lung lay.
Lòng người, sao lại có thể ác như vậy? Lăng Cửu Xuyên có đắc tội với ai đâu, nàng về lại Ô Kinh cũng chỉ mới hai ba tháng.
Điều Thẩm phu nhân nghĩ tới, Thôi thị cũng nghĩ ra. Sắc mặt bà trắng bệch, theo bản năng liếc sang Lăng Cửu Xuyên bên cạnh, nhưng liền sững người.
protected text
Một tiểu cô nương chưa đầy mười lăm tuổi, phải từng trải qua những gì, mới có thể dưỡng thành tâm tính vững vàng đến thế? Thôi thị nghẹn ngào trong lòng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, không dám nhìn nàng thêm một lần nào nữa — chỉ e càng nhìn, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823638/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.