Có thể theo bên tướng quân học võ luyện thân!!!
Niềm vui đến quá đỗi bất ngờ, khiến cho toàn thân Ninh Đại Thuận mừng rỡ đến rối bời. Bàn tay của ông ta nắm chặt lấy vai Lăng Cửu Xuyên, nói:
“Ngươi nói gì? Theo ta học võ có thể bảo hộ nó? Lời ấy là thật chăng?”
Lời này nghe thật dễ chịu, nói thêm mấy câu nữa đi,ông ta nghe thích lắm!
Lăng Cửu Xuyên cau mày, nghiêng đầu nhìn bàn tay đang đặt trên vai.
Ninh Đại Thuận cảm nhận được khớp xương nơi lòng bàn tay, vội vàng buông ra, cười xòa:
“Ấy da, là lão phu vui quá hóa hồ đồ, có làm ngươi đau chỗ nào chăng? Đừng trách lão phu, trong mắt ta, ngươi chẳng khác nào nữ nhi của ta… à không, e rằng tuổi ta còn đủ làm tổ phụ ngươi đấy.”
“Không sao.”
“Vậy lời ngươi vừa nói là thật?” Ninh Đại Thuận dè dặt hỏi.
Lăng Cửu Xuyên đáp bằng một câu phản vấn:
“Ta lấy chuyện ấy ra đùa giỡn thì có ích lợi gì cho ta?”
Ninh Đại Thuận lập tức quay sang nhìn Âu Lạc Trung:
“Này lão Âu, lão nghe thấy rồi đấy chứ? Từ giờ tiểu tử này cứ ở phủ tướng quân ta mà lớn lên.”
Âu Lạc Trung quýnh lên, vội nói:
“Đứa nhỏ còn bé quá.”
Ông quay sang Lăng Cửu Xuyên:
“Kỳ thực bát tự quý giá, lại có thể luyện võ, tìm một sư phó giỏi cũng được mà?”
“Dĩ nhiên là được. Nhưng đã có ngoại tổ ưu tú như vậy, sao phải bỏ gần tìm xa?”
Lăng Cửu Xuyên tỏ vẻ khó hiểu:
“Thân ngoại tổ, chẳng phải càng tận tâm, càng thấu hiểu, càng dốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823580/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.