Phán quan bút xuất, định công chính, cũng trấn ác hồn.
Âu Miểu Nam vốn đã nóng lòng, không phòng bị đối phương còn giữ một kiện pháp khí. Pháp khí này lại chẳng giống như mấy đạo sĩ bình thường hay dùng đồng tiền kiếm gì đó, mà khi nện xuống thân thể lại tựa như côn Hư Vô giáng xuống, mang theo lôi điện có thể thiêu đốt linh hồn, nóng rực như địa ngục chi hỏa.
Âu Miểu Nam rú lên một tiếng thê thảm, ác hồn suýt nữa văng ra khỏi thể xác, nàng kinh hoảng tột độ.
Từ sau khi trở thành đại quỷ, nàng chẳng phải chưa từng gặp qua những kẻ luôn miệng hô hào trừ tà vệ đạo, cũng từng giao thủ với họ, nhưng kẻ nào kẻ nấy đều bại dưới tay nàng, hóa thành một phần ác hồn trong thân thể nàng.
Bọn họ bất quá chỉ biết niệm chú, nện mấy tấm phù, chẳng có tác dụng gì đáng kể.
Nhưng cây bút này, lại khác biệt. Đây mới thực sự là pháp khí có thể thương tổn thần hồn nàng, thậm chí… có thể tiêu diệt nàng? Âu Miểu Nam – không, phải gọi là Vạn Quỷ nương nương – nàng đã nuốt chửng vạn quỷ, từ đó tự xưng Vạn Quỷ nương nương. Đôi mắt đỏ ngầu, lệ khí cuồn cuộn tỏa ra quanh thân khiến khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của nàng trở nên âm u lạnh lẽo, trông chẳng khác nào lệ quỷ.
“Ngươi thực sự không màng sống chết của tiểu nữ này sao?” Ánh mắt Vạn Quỷ nương nương độc địa, bắn về phía Âu Lạc Trung: “Ngươi cũng vậy? Không cần con gái ngươi nữa sao?”
Âu Lạc Trung há miệng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823574/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.