Kha trưởng lão vừa chết, linh hồn liền bay ra khỏi thể xác, mang theo oán khí ngút trời lao thẳng về phía Lăng Cửu Xuyên.
“Là ngươi, chính ngươi đã hại chết thần của ta.” Toàn thân Kha trưởng lão bốc lên hắc khí, đó là sát khí oán linh cực hung.
Dẫu đã chết, lão ta vẫn không nhận bản thân làm sai.
Lăng Cửu Xuyên lấy đế chung ra, khẽ lay động, tiếng chuông vang vọng như đến từ chín tầng thiên cung Phật điện, chấn động khiến hồn phách mới chết của lão ta lập tức suy yếu vài phần.
“Cho dù ngươi nói đó là thần, ta cũng có thể trảm thần, thì lại sợ không đối phó được ngươi sao?” Lăng Cửu Xuyên khẽ cười lạnh khinh miệt: “Còn nữa, ta nhắc lại một lần – thứ đó không phải thần, mà là tà vật, là ngươi tự nuôi nấng, tự tay dâng hiến mà thành, thậm chí… còn dùng chính hài cốt mẫu thân ngươi.”
“Không… nàng là thần…”
“Hồng Liên, từ đầu đến cuối chưa từng muốn làm thần. Nàng chưa từng hại người. Nếu nàng chết rồi, tới địa phủ báo danh, còn có thể chuyển thế đầu thai. Nhưng nay… đã hồn phi phách tán, tiêu tan trong oán nghiệp, lại mang tiếng nhơ nhuốc mà diệt vong.”
“Ngươi không hiểu, là bọn họ nợ nàng! Nàng đẹp đẽ, thiện lương, là cái trại này hủy hoại nàng. Chúng ta lấy mạng đổi mạng thì có gì sai? Một mạng đổi một mạng, họ đầy tội nghiệt, chuộc lỗi có gì không đúng?”
Lăng Cửu Xuyên nhìn bộ xương trắng, nói: “Lấy mạng đổi mạng, đúng là không sai. Nhưng ngươi chắc chắn… đó là điều nàng mong muốn sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823530/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.