Lăng Cửu Xuyên nghe thấy tiếng cầu cứu có phần vội vã của Tướng Xích, sắc mặt chợt trầm xuống, truyền linh ý rằng: “Có thể đánh thì đánh, đừng cứng chọi cứng, giữ mạng là quan trọng nhất. Không được thì lui về.”
Tướng Xích: “……”
Hiểu rồi, chính là bảo nó nhẫn nhịn đó mà. Nhưng mà, cái gì gọi là ‘không được’? Nó rất được có được không? “Ai có khinh công tốt, lập tức đưa ta lên miếu Sơn Thần.” Lăng Cửu Xuyên lại nhìn sang đám hộ vệ.
La Thiêm lập tức bước ra: “Cô nương, ta, một chọi mười cũng không thành vấn đề.”
Lăng Cửu Xuyên đưa tay ấn nhẹ, La Thiêm liền ngồi thụp xuống, cảm thấy trên lưng khẽ nặng, hắn liền cõng nàng đứng dậy, thầm nghĩ, ôi chao, cứ như cõng tiểu bảo nhà hắn, nhẹ hều chẳng nặng bao nhiêu.
“Đi về phía trước.” Lăng Cửu Xuyên vỗ vỗ vai hắn.
Thẩm Thanh Hà thấy nàng không hề kiêng kỵ chút nào về chuyện nam nữ, trong lòng nghĩ, lát nữa phải căn dặn bọn hộ vệ, đừng có cái gì cũng tuôn ra ngoài, kẻo ảnh hưởng đến danh tiếng cô nương người ta.
Thấy Lăng Cửu Xuyên đã đi xa, Thẩm Thanh Hà cũng không chậm trễ, gọi theo một hộ vệ thân cận, mau chóng đuổi theo.
Nắng chiều dần khuất, giờ Thân vừa đến, Nữ Nhi Trại vốn như chốn bồng lai tiên cảnh, thoắt cái trở nên u lạnh dị thường. Dường như mặt trời đã bỏ rơi thung lũng này, ánh sáng không còn chiếu rọi nơi đây nữa, thay vào đó là tà khí đặc quánh như mực, như muốn phủ trùm cả thung lũng.
Tiếng gió rít lên từng hồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823525/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.