Mọi người nghe thấy lời này, ai nấy đều khiếp hãi nhìn về phía Lăng Cửu Xuyên, thấy nàng đang chăm chăm nhìn lão Kha trưởng lão, không khỏi cũng dõi theo.
Nhưng nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ là một lão nhân bình thường, nàng làm sao nhìn ra được? Thẩm Thanh Hà thì nghĩ nhiều hơn một chút. Nghe nói có người sinh ra đã có thể nhìn thấy những điều người thường không thấy, bởi vậy mà thân thể yếu đuối — nàng suy nhược thế này, chẳng lẽ cũng là nguyên do đó?
Kha trưởng lão ban đầu chỉ có đôi chút e dè với Lăng Cửu Xuyên, giờ nghe nàng nói vậy, sát ý đã hoàn toàn không còn che giấu.
Nàng nhất định phải chết!
Tay lão trong tay áo âm thầm nắm lấy một cây sáo trúc dài bằng đốt ngón tay, ánh mắt dán chặt vào nàng: “Không biết cô nương đang nói gì, nhưng nơi này không phải chỗ cô nên đến.”
“Xem ra ta nói đúng rồi.” Lăng Cửu Xuyên khẽ cười, liếc nhìn ống tay áo lão.
Gương mặt lão rõ ràng mang tướng chết yểu, vốn là tuổi thanh niên đã phải đoạn mệnh, nay lại sống đến tuổi lục tuần, không phải là tự lực duy trì, mà là có kẻ giúp lão “che mắt trời đất”.
Mệnh lão đã bị giấu đi, che được cả Diêm Vương và phán quan ở địa phủ, khiến quỷ sai không đến bắt hồn.
Mà sự che giấu này…
Đúng là thủ đoạn lớn — dùng nguyện lực của người sống để hóa giải tai ương, kéo dài sinh mệnh. Tức là lấy tuổi thọ của người thường để thêm vào mệnh lão, né tránh tử kỳ. Khó trách trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823523/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.