Thời điểm Lý Thiên chạy tới nơi tham gia khảo hạch đệ tử ngoại môn thì nơi đây rất vắng vẻ, vì là ngày cuối cùng nên cũng chẳng còn ai, Lý Thiên đưa mắt ra xa, nơi đây là một khoảng sân rộng, có vẻ là đấu trường tỷ thí, ở giữa có một chiếc bàn nhỏ, một ông lão đang thu dọn đồ đạc bên trong chuẩn bị rời đi, Lý Thiên thấy thế không suy nghĩ nhiều vội vàng chạy tới: 
"Khoan đã, trưởng lão, trưởng lão, đệ tử muốn báo danh" 
Vị trưởng lão kia cũng không thèm quan tâm Lý Thiên đằng sau truy hô, thu dọn xong liền rời đi, bước chân nhàn nhã như đang đi dạo, nhưng Lý Thiên chạy theo cách mấy cũng không có biện pháp đuổi kịp, lòng thầm hô gấp gáp, mắt thấy vị trưởng lão kia sắp ra khỏi đấu trường, hắn tức giận thúc giục sức lực toàn thân, một đường lao đến, miệng la to: 
"Trưởng lão có yêu thú" 
Không quan tâm 
"Trưởng lão, trên trời có thiên thạch rơi" 
Không khí vẫn im lặng 
"Trưởng lão, người làm rơi linh thạch kìa" 
Theo một cách mà Lý Thiên không cách nào hình dung được, vị trưởng lão kia bỗng đứng đối diện hắn, phùng râu trơn mép nói: 
"Linh thạch của ta đâu, ngươi lấy rồi hả, mau đưa đây" 
Lý Thiên sừng sờ giây lát, chợt sực tỉnh, cung kính móc mười viên linh thạch, đau lòng đưa cho lão: 
"Đây có phải là linh thạch của ngài không" 
Trưởng lão không hề khách khí thu lấy, đếm đếm trong tay như có chút khó chịu nói: 
"Hừ, đúng thế, trẻ con thời này thật là không thành thật chút nào, ủa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-chuyen-ma-kinh/3833330/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.