Khung cảnh bất giác hỗn loạn, Lý Thiên sực tỉnh không muốn phiền phức hắn vội vàng vạch đám người hiếu kỳ xung quanh, lẻn đi mất, để lại thanh niên kia bị đám người túm lấy kêu cha gọi mẹ:
"Không phải ta, là tên kia làm, ta bị oan"
"Tên nào ngươi chỉ mặt đi"
"Là, là, móa tên đó trốn rồi, ta thật sự bị oan, ta là bị người đẩy ngã"
Thanh niên ấp úng đưa tay chỉ xung quanh, mãi không tìm thấy bóng dáng Lý Thiên, oan ức kêu to, rồi lại nhìn đống trái cây ngổn ngang dưới chân, có không ít bị người dẫm nát, khóc như mất cha mất mẹ:
"Ôi, ôi ta oan ức quá, ta có làm gì đâu, ta là người bị hại, đến trái cây cũng dập nát hết rồi, hu hu ta không muốn sống nữa"
Lý Thiên nghe tiếng khóc đằng xa cũng hơi xấu hổ, nhưng suy nghĩ đây hẳn là ảo cảnh, thanh niên kia bất quá cũng chỉ là ảo giác của hắn, lòng mới cân bằng một chút. Tay thử nhéo má một cái, cảm giác đau đớn chân thật như vậy làm hắn có cảm giác như cả cuộc đời lúc trước của mình mới là ảo cảnh, nơi đây mới là hiện thực. Đang lúc hoang mang tột độ một giọng nói trẻ con lười biếng vang lên trong đầu hắn:
"May quá tìm được ngươi rồi, he he ta quên mất không phá giải ảo cảnh "Thế Giới Phàm Nhân" bảo vệ quanh bảo khố, mà ngươi đừng lo cứ nghe theo lời ta là thoát được thôi"
Lý Thiên thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cũng tức giận vô cùng nói:
"Ngươi làm ăn vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-chuyen-ma-kinh/3833305/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.