Đồ ăn được Lệ Đình Xuyên ăn sạch, trên mặt dường như còn có vài phần thỏa mãn.
Nhìn dáng vẻ thận trọng lấy lòng của Tống Vân Nhĩ, Lệ Đình Xuyên cười khẩy.
Cho nên, cô ấy làm như vậy là có mục đích, và điều cô chờ chính là câu nói này, đúng không?
Lệ Đình Xuyên lạnh nhạt nhìn cô, trong giọng mang theo châm chọc, "ổ? Tôi thật không biết, tôi có thể giúp gì cho em?"
Vẻ mặt Tống Vân Nhĩ có chút cứng ngắc, có chút lúng túng, có chút khó coi, "Lệ Đình Xuyên, tôi ... ngày mai tôi có thể đi làm không?"
"Lại đang nghĩ cớ rời đi?" Lệ Đình Xuyên nhìn chằm chằm cô, giọng điệu hung dữ, "Tôi đã nói rồi, nếu em..."
"Tôi chỉ là đi làm thôi!" Tống Vân Nhĩ vội vàng ngắt lời anh, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh, "Sau giờ làm việc, tôi sẽ quay lại, được không?"
Lệ Đình Xuyên nhìn cô, không nói lời nào, khiến người ta khó nắm bắt được suy nghĩ của anh lúc này.
Thấy anh không tin, Tống Vân Nhĩ bước đến bên cạnh anh, ngồi xuống ghế bên cạnh, tiếp tục nói: "Lệ Đình Xuyên, tôi ... tôi không muốn không làm gì cả. Tôi muốn làm công việc của mình, thể hiện khả năng của mình. Tôi hứa, sau giờ làm việc, tôi sẽ ngoan ngoãn trở về. Tôi cũng hứa sẽ không đối nghịch với anh. Tôi không muốn trở thành một con chim vô dụng bị anh nhốt trong lồng. Anh để tôi đi làm được không?"
Giọng điệu của cô gần như van xin, ăn nói khép nép.
Lệ Đình Xuyên chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619338/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.