Người không ngã xuống đất.
Lệ Đình Xuyên vững vàng đỡ được cô.
Tống Vân Nhĩ được anh ôm vào lòng, cảm nhận được luồng khí quen thuộc trên người anh, vừa ấm vừa nóng, bất cứ lúc nào cũng có thể làm xáo trộn suy nghĩ của cô, khiến tim cô đập nhanh hơn, đập loạn nhịp.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tuy nhiên, Tống Vân Nhĩ không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào trong mắt anh.
Anh ấy bình tĩnh, thờ ơ và thậm chí có thể nói là lạnh lùng.
Đôi mắt kia, lạnh lẽo như vậy, lạnh lùng nhìn cô như đang nhìn một người xa lạ, không chút quan tâm hay lo lắng
nao.
Trái tim của Tổng Vân Nhĩ bất ngờ bị bóp mạnh một cái.
Chưa từng một lần, ánh mắt Lệ Đình Xuyên nhìn cô như thế này.
Cho dù không còn tình yêu dành cho cô, trong lòng cũng mang theo tràn ngập oán hận.
Nhưng bây giờ, cái gì cũng không có.
Trái tim bị bóp chặt dữ dội.
Vẫn chưa hoàn toàn kịp phản ứng, Lệ Đình Xuyên đã buông bàn tay đang ôm cô ra, sau đó kéo dài khoảng cách với cô.
Tống Vân Nhĩ cứ như vậy kinh ngạc, ngẩn ra, vẻ mặt đờ đẫn nhìn anh, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Đầu óc trống rỗng, hoàn toàn rơi vào trạng thái kinh ngạc.
Lệ Đình Xuyên cũng không không thèm nhìn cô nữa, đi về phía cầu thang, giống như Tống Vân Nhĩ là không khí trong suốt.
Tống Vân Nhĩ muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619337/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.