Trong cơn tức giận nông nổi mang theo ghét bỏ, giọng nói bất mãn vang lên.
Tống Vân Nhĩ run tay một cái ...
Cố trụ vững.
"..."
Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, có thể nghe được rõ ràng âm thanh hô hấp của hai người, cùng với tiêng rên rỉ vừa hài lòng và thoải mái của người đàn ông.
Tống Vân Nhĩ sững người, thậm chí quên rút tay về, cứ như thể bị nam châm hút.
Mãi đến khi lòng bàn tay truyền đến cảm giác nóng như lửa đốt, Tống Vân Nhĩ mơi phản ứng lại, nhanh chóng thu tay lại, bối rối, thấp thỏm, lo âu lại sợ như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi.
Lệ Đình Xuyên cau mày nhìn thẳng vào cô, nhìn đôi má đỏ như quả táo, còn có ánh mắt kinh loạn kia, anh không lên tiếng, chỉ nhìn cô.
Anh dường như không có ý thức gì vậy.
Tống Vân Nhĩ nghĩ, hẳn là như lời bác sĩ Bảo nói, đầu óc anh bị sốt có chút mơ màng.
"Lệ Đình Xuyên, anh... dậy rồi à?" Tống Vân Nhĩ ngập ngừng hỏi.
"Ừ," Lệ Đình Xuyên hờ hững đáp một tiếng.
"Xoẹt" một cái, Tống Vân Nhĩ như bị điện giật, đầu óc trong nháy mắt liền nổ tung.
Anh ấy tỉnh rồi à?
Cho nên.......
"Lệ Đình Xuyên, anh ..." Tống Vân Nhĩ cẩn thận nhìn anh, tiếp tục cẩn thận lau người, hỏi: "Anh cảm thấy không thoải mái chỗ nào sao?"
"Ừm."
"Tại sao anh không thoải mái?"
"Ừm."
"Anh có lạnh không?"
"Ừm."
Ngoại trừ 'ừm', anh không có câu trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619320/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.