Lệ Đình Xuyên còn đang ở trong phòng làm việc thì điện thoại của anh đổ chuông.
Nhìn dãy số quen thuộc hiển thị trên màn hình, lông mày Lệ Đình Xuyên nhíu lại, vẻ chết lặng, lộ ra khí tức u ám.
Tổng Vân Nhĩ, cô còn dám gọi cho tôi!
Trình Dương ở đối diện liếc nhìn dãy số, sau đó nhìn vẻ mặt âm u muốn giết người của Lệ Đình Xuyên, rất thức thời đứng lên, "Anh Lệ, tôi đi đặt đồ ăn, chút nữa sẽ quay lại báo cáo công việc với anh."
Lệ Đình Xuyên không nói gì, chỉ một mặt lạnh lùng.
Anh ấy cũng không có ý muốn nghe điện thoại, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Điện thoại di động vẫn đổ chuông, có một bộ dạng kiên nhẫn hơn bất cứ ai.
Cuối cùng, Lệ Đình Xuyên đã thỏa hiệp.
Những ngón tay thon dài lướt trên màn hình, giọng nói gắt gỏng vang lên, "Tôi vẫn chưa chết..."
"Chú Lệ, con là Thạch Đậu." Bên tai truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của Tiểu Thạch Đậu.
Lệ Đình Xuyên hơi giật mình, nhất thời cho rằng mình nghe nhầm.
Nhìn lại số điện thoại trên màn hình, đúng là số điện thoại của người phụ nữ Tống Vân Nhĩ, không sai.
Cái số này, 5 năm chưa từng xuất hiện trong tầm mắt của anh, lại bị anh ghi nhớ kỹ trong lòng.
"Thạch Đậu, con ở chỗ cô ấy à?" Giọng Lệ Đình Xuyên lập tức trở nên nhẹ nhàng, như thể anh đang đối mặt với đứa con gái nhỏ của mình, rất nhẫn nại và không có nóng nảy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619313/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.