"Cô dám động thử xem! Tôi hứa sẽ để Lệ Đình Xuyên diệt Tống thị!" Tống Vân Nhĩ nghiễn răng nghiến lợi lạnh lùng nói, "Còn để tôi nghe một câu chửi bới em trai tôi, cô cả đời này đừng hồng nghĩ đến chuyện gả cho Chung Nhiêu! Tôi nói được làm được, không tin thì cô cứ thử xem!"
"Tổng..!" Tống Vân Nhĩ đã cúp máy.
Tống Vân Tường cầm điện thoại di động. tức giận nhảy ra khỏi tường, "Tổng Vân Nhĩ, tao với mày chưa xong đâu!"
Lệ Đình Xuyên ngồi ngây ra một lúc, trong đầu đều là tiếng nói của Tống Vân Nhĩ "Dù anh có chết tôi cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt nào vì anh!"
Tống Vân Nhĩ, cô muốn tôi chết như vậy sao?
Tôi sẽ không để cô được như ý!
Cầm lấy túi đồ rác rưởi kia muốn ném ra ngoài, nhưng khi sắp ném ra ngoài, trong lòng không cam tâm thu hồi lại.
Anh giận dữ ném về phía ghế sau, khởi động lại xe và lái xe về quay về.
Trình Dương nhìn Lệ Đình Xuyên đi ra ngoài chưa đầy một tiếng đồng hồ đã lại trở về, cười nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn Lệ Đình Xuyên ngồi trên ghế, cầm lấy phần đồ ăn kia lặng lẽ ăn.
Mặc dù là bộ dáng như ai cũng đều nợ anh ấy, nhưng anh ấy đã ăn từng miếng một.
Nụ cười trên gương mặt của Trình Dương càng thêm vui mừng.
Vẫn là lời nói của Tổng tiểu thư có ích.
Người có thể tác động đến tâm trạng của anh Lệ, trái phải của cảm xúc, cũng chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619312/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.