Câu nói này khiến Tống Vân Nhĩ nhớ lại 5 năm trước, vào mỗi kỳ kinh nguyệt, anh đều nấu cho cô trà gừng đường nâu, sau đó cô sẽ làm nũng để anh đút cho ăn.
Anh rất kiên nhẫn cho cô ăn.
Nhưng bây gìò.......
Tống Vân Nhĩ chỉ cảm thấy đau lòng, loại đau đến thổ huyết.
Hốc mắt có chút ướt át.
Lệ Đình Xuyên, anh còn nhớ những ngày tháng ngọt ngào của chúng ta cách đây 5 năm không?
Em chưa từng bao giờ quên, nửa năm đó như khắc sâu vào tâm trí em, em nhớ được từng phút từng giây.
"Cảm ơn!" Tống Vân Nhĩ bưng bát trà gừng lên, cười cảm ơn rồi uống một hơi cạn sạch không chút do dự.
Đặt bát xuống, Tống Vân Nhĩ nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Tôi nghĩ anh chưa ăn trưa nên đã gọi cho anh một phần ăn. Anh..."
"Chuyện của tôi, từ khi nào đến lượt cô quản vậy?" Lệ Đình Xuyên ngắt lời cô, lạnh lùng nhìn chằm chăm cô,
"Tổng Vân Nhĩ, cô không có tư cách này, càng không có thần phận này!
Tống Vân Nhĩ không tức giận, ngược lại còn cười nhẹ nhàng, "Ừm, tôi biết. Tôi chỉ nghĩ lần này anh đã giúp tôi..."
"Tôi nói, cô đừng có không biết sĩ diện như vậy!" Lệ Đình Xuyên lại cắt ngang lời cô, "Tôi hợp tác với Tống Lập Tân không phải vì cô! Chỉ là hợp tác kinh doanh thôi!"
"Được rồi!" Tống Vân Nhĩ gật đầu, vẫn không tức giận, cô giống như một con búp bê rối vô hồn, thuận miệng nói:
"Tôi biết, anh không phải vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619302/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.