Chương trước
Chương sau
Giọng nói Lệ Đình Xuyên lạnh lẽo mang theo phần châm chọc vang lên.

Anh cứ nhìn cô như vậy, trong tay cầm điếu thuốc, đôi mắt sâu thằm và sắc bén nhìn thẳng vào cô không chớp.

Bộ âu phục thủ công đắt tiền làm nổi bật thân hình cao lớn cường tráng của anh, quần âu thẳng tắp, giày da sáng bóng.

Trông anh cứ như một vị đức chúa trời, cao không thể chạm tới.

Mà cô, cùng lắm chỉ là một con kiến hôi nhỏ bé trên mặt đất, bất cứ lúc nào đều có thể bị người giẫm chết.

Tống Vân Nhĩ cong lên một nụ cười nhạt nhòà, bình tĩnh nhìn anh, chậm rãi nói: "Xin chào, Lệ tiên sinh!"

"Lệ tiên sinh?" Lệ Đình Xuyên gẵn lại ba chữ này, đôi mắt đen như chim ưng, sắc nhọn như đao kiếm nhìn kỹ cô, sau đó khẽ cười nhạo, "Không phải Lệ Đình Xuyên sao?

"Vâng," Tống Vân Nhĩ gật đầu, "Không thích hợp. Tôi không thể không biết thân phận của mình. Vẫn là gọi Lệ tiên sinh thì tốt hơn."

"Vậy sao?" Lệ Đình Xuyên hút một hơi thuốc, từ miệng thở ra khói trắng, từng vòng từng vòng khói tới gần Tống Vân Nhĩ.

Nhưng khi còn chưa tới gần cô, khói đã hoàn toàn tan biến.

Tựa như bản thân anh vậy, lúc nóng lúc lạnh, khi xa khi gần, khiến cô không nắm được, chạm không được, lại có thể nhìn thấy mà đau lòng run lên.

"Cô có thân phận gì?" Lệ Đình Xuyên mặt không chút thay đổi hỏi, môi mỏng mím chặt thành một đường mỏng, mỗi chữ đều lộ ra cảm giác nguy hiểm.

Tống Vân Nhĩ không trả lời câu hỏi của anh, vẫn nở nụ cười, chân thành nói: "Cảm ơn Lệ tiên sinh đã đồng ý giúp đỡ, để tôi nhận được không ít tiền."

"Giúp đỡ?" Lệ Đình Xuyên gợi lên một nụ cười như không cười, khinh thường cùng chán ghét nhìn cô chằm chằm,

"Tống Vân Nhĩ, có phải cô đánh giá quá cao bản thân mình rồi không? Cho rằng tôi cho Tống Lập Tân một cơ hội là vì cô sao?"

Tống Vân Nhĩ nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh không chút dao động, tựa như đang nhìn một người xa lạ.

Điều này khiến tâm trạng của Lệ Đình Xuyên càng thêm tồi tệ, gần như khói mù mịt, tức giận cũng bốc khói nghi ngút.

Một sải bước về phía trước, ngón tay đã nắm chặt cằm Tống Vân Nhĩ, kiệt ngạo nhìn xuống cô, gắn từng chữ,

"Còn nhớ tôi đã nói gì không?"

Tống Vân Nhĩ dường như không cảm thấy đau nhức, nụ cười nhẹ trên mặt cô ấy luôn thoảng qua, giống như hoa mận trắng cao ngạo, khó tiếp cận. "Lệ tiên sinh từng nói nhiều lắm, tôi có khả năng ghi nhớ hết từng cái được.

Không biết anh đang nói tới câu nào?"



Lệ Đình Xuyên hung hăng nhìn cô chẵm chẳm, "Tôi đã nói, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không tôi sẽ giết cô! Tống Vân Nhĩ, cô tự nói xem, cô muốn chết như thế nào!"

Tống Vân Nhĩ cười nhẹ, "Lệ tiên sinh, có một cái gọi là 'tiên lai hậu đáo! Chẳng lẽ anh không hiểu nghĩa là gì sao?

Tôi không phải cố ý xuất hiện trong tầm mắt của anh, ngược lại là anh xuất hiện ở trong tầm mắt của tôi đây. Rốt cuộc là tôi đến quán ăn này trước, không phải sao? Tôi không có khả năng tiền tri, không thế biết được hai người sẽ tới đây ăn cơm, sau đó ở chỗ này đợi trước, cùng anh không hẹn mà gặp."

"Mấy ngày không gặp, bản lĩnh nhanh mồm nhanh miệng của cô tiến bộ hơn rồi!" Lệ Đình Xuyên âm trầm nhìn chằm chằm cô.

"Quá khen rồi!" Tống Vân Nhĩ một mặt khiêm tốn, "Lệ tiên sinh, bây giờ có thể buông tôi ra không?"

Lệ Đình Xuyên không có ý muốn buông cô ra, ngược lại còn tăng thêm một chút sức lực, đôi mắt tàn nhẫn kia nhìn chằm chằm vào con ngươi của cô, "Sao? Cô sợ người ta nhìn thấy cô ở đây câu dẫn người đàn ông khác sao?"

"Không phải!" Tống Vân Nhĩ nhẹ nhàng nói, "Tôi sợ Quý tiểu thư nhìn thấy hiểu lầm, dù sao trước kia tôi và cô ấy cũng là bạn bè, nếu bị cô ấy cho rằng tôi có ý muốn cướp người đàn ông của cô ấy, tôi sợ sẽ ảnh hưởng tới tình bạn của tôi và cô ấy."

"Ha!" Lệ Đình Xuyên cười khẩy, "Cô rất giỏi suy nghĩ thay cho người khác!"

"Là bạn một thời gian, hẳn nên như vậy!" Tống Vân Nhĩ không nhanh không chậm mà nói, "Quý tiểu thư vẫn đang đợi anh, Lệ tiên sinh nên trở về dành thời gian cho bạn gái của mình, thay vì hao phí thời gian cho người không có quan hệ như tôi."

Người không có quan hệ?

Tống Vân Nhĩ, cô vội vã muốn rũ bỏ sạch mối quan hệ với tôi như vậy sao?

Lệ Đình Xuyên hung hăng nhìn thẳng cô, cảm giác ánh mắt như muốn bắn cô thành tổ ong vò vẽ.

Tống Vân Nhĩ không biết mình đã dùng bao nhiêu dũng khí để ngăn bản thân lộ ra vẻ thống khổ và yếu đuối trước mặt anh.

Cách đó không xa, Quý Chỉ Nghiên trừng ra một con mắt, tựa hồ như gặp ma.

Quả nhiên, đúng như cô dự đoán, Lệ Đình Xuyên đến tìm Tổng Vân Nhĩ.

Vừa rồi anh vô tâm hờ hững bao nhiêu, không quan tâm đến mức nào, anh lại càng đối với Tống Vân Nhĩ không an tâm.

Tống Vân Nhĩ, cô đến cùng có cái gì tốt mà có thể khiến Đình Xuyên không cam lòng từ bỏ cô? Giấu cô sâu thẳm trong tim?

Quý Chỉ Nghiên siết chặt tay thành nắm đấm, dựa lưng vào tường, hàm răng nghiến chặt.

Móng tay dài kia cắm sâu vào phần thịt lòng bàn tay, sau đó một tiếng "rắc", một đoạn móng tay bị gãy ra, mà cô hoàn toàn không hề có cảm giác đau.

Bởi thứ càng đau hơn là trái tim, giống như có kim châm.

Đình Xuyên, em sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho anh, vì anh mà không tiếc tất cả mọi thứ, không phàn nàn, không hối tiếc.

5 năm nay, em đối với anh lao tâm khổ tứ, nhưng tại sao vẫn không thể sánh bằng Tống Vân Nhĩ?



Cô ta cùng lắm chỉ là đã ở cùng anh trong nửa năm tại thời điểm 5 năm trước mà thôi, cô ta đã làm anh tổn thương sâu sắc và nặng nề như vậy.

Anh chẳng lẽ quên rồi sao?

Năm đó anh vì cô ta mà thiếu chút nữa không vượt qua được!

Tống Vân Nhĩ, tại sao cô lại quay về? Tại sao lại cứ âm hồn bất tán xuất hiện trong tầm mắt của Đình Xuyên?

Tổng Vân Nhĩ!

Tổng Vân Nhĩ!

Quý Chỉ Nghiên cay đắng cắn chặt ba chữ này, hận không thể cắn chết Tống Vân Nhĩ.

Cô đã mất 5 năm, thật vất vả mới tới gần hơn được với Lệ Đình Xuyên, trở thành người phụ nữ anh không thể buông bỏ nhất, cô cũng khiến anh phải thương yêu Thạch Đậu như con gái ruột.

Nhìn thấy cô muốn thứ gì đều có thể lập tức có được.

Nhưng, ngay khi người phụ nữ Tổng Vân Nhĩ xuất hiện, tất cả mọi thứ đều trở thành bong bóng xà phòng!

Khoảng thời gian này, sự xa cách của Lệ Đình Xuyên đối với cô càng ngày càng rõ ràng, luôn duy trì khoảng cách an toàn nhất với cô, không để ý tới cô trong lúc nói chuyện.

Không phải là vì đề Tống Vân Nhĩ không suy nghĩ quá nhiều sao?

Nhưng, Tống Vân Nhĩ, cô dựa vào cái gì chứ!

Dựa vào cái gì mà vừa trở lại cô đã cướp đi hết thảy thứ tôi phải thật vất vả mới có được!

Cô còn nói theo kiểu nghe có vẻ cao thượng, cô có ý định gì!

"Hao phí thời gian cho cô sao?" Lệ Đình Xuyên cười nhạo, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét lạnh lùng, "Tống Vân Nhĩ, cô thật đúng là đề cao bản thân mình! Tôi cho dù có đem tâm tư của mình cho chó ăn, cũng sẽ không đặt nó trên người cô! Cô xứng đáng ư?"

Tống Vân Nhĩ thản nhiên cười khẽ, "Chà, vậy thì tốt rồi! Chúng ta đều có người yêu thương của riêng mình, mỗi người chúng ta đều sống cuộc sống riêng của chính mình và đi theo con đường của riêng mình. Cái này, đúng là tốt!"

Người yêu thương của riêng mình? Sống cuộc sống riêng của chính mình và đi theo con đường của riêng mình?

Tổng Vân Nhĩ, từ khoảnh khắc cô bước vào cuộc đời tôi 5 năm trước, điều này là không thể!

Đời này cô đừng bao giờ mong nghĩ tới!

"Eiyo, Đình Xuyên, đây là đang tán tỉnh cô bạn gái nhỏ sao?" Một giọng nói kỳ quái, chanh chua truyền đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.