Giọng nói Lệ Đình Xuyên lạnh lẽo mang theo phần châm chọc vang lên.
Anh cứ nhìn cô như vậy, trong tay cầm điếu thuốc, đôi mắt sâu thằm và sắc bén nhìn thẳng vào cô không chớp.
Bộ âu phục thủ công đắt tiền làm nổi bật thân hình cao lớn cường tráng của anh, quần âu thẳng tắp, giày da sáng bóng.
Trông anh cứ như một vị đức chúa trời, cao không thể chạm tới.
Mà cô, cùng lắm chỉ là một con kiến hôi nhỏ bé trên mặt đất, bất cứ lúc nào đều có thể bị người giẫm chết.
Tống Vân Nhĩ cong lên một nụ cười nhạt nhòà, bình tĩnh nhìn anh, chậm rãi nói: "Xin chào, Lệ tiên sinh!"
"Lệ tiên sinh?" Lệ Đình Xuyên gẵn lại ba chữ này, đôi mắt đen như chim ưng, sắc nhọn như đao kiếm nhìn kỹ cô, sau đó khẽ cười nhạo, "Không phải Lệ Đình Xuyên sao?
"Vâng," Tống Vân Nhĩ gật đầu, "Không thích hợp. Tôi không thể không biết thân phận của mình. Vẫn là gọi Lệ tiên sinh thì tốt hơn."
"Vậy sao?" Lệ Đình Xuyên hút một hơi thuốc, từ miệng thở ra khói trắng, từng vòng từng vòng khói tới gần Tống Vân Nhĩ.
Nhưng khi còn chưa tới gần cô, khói đã hoàn toàn tan biến.
Tựa như bản thân anh vậy, lúc nóng lúc lạnh, khi xa khi gần, khiến cô không nắm được, chạm không được, lại có thể nhìn thấy mà đau lòng run lên.
"Cô có thân phận gì?" Lệ Đình Xuyên mặt không chút thay đổi hỏi, môi mỏng mím chặt thành một đường mỏng, mỗi chữ đều lộ ra cảm giác nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619294/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.