Lệ Đình Xuyên lạnh lùng, âm u, mang theo chút tàn nhẫn liếc nhìn Tống Vân Nhĩ một cái.
Cái nhìn khiến Tống Vân Nhĩ cảm thấy mình như một tảng băng, rất lạnh và ngày một lạnh hơn.
Quý Chỉ Nghiên hơi giật mình khi nhìn thấy Tống Vân Nhĩ.
Sau đó lập tức nở một nụ cười thân thiện, dịu dàng, định đi về phía Tống Vân Nhĩ để chào hỏi.
Tuy nhiên, Lệ Đình Xuyên như không nhìn thấy Tống Vân Nhĩ, bước những bước vững vàng về phía trước.
Quý Chỉ Nghiên vẻ mặt có chút khoa xử, chần chờ hai giây liền tiếp tục đi về phía Tống Vân Nhĩ.
"Vân Nhĩ, cậu ... không sao rồi chứ?" Quý Chỉ Nghiên vẻ mặt quan tâm nhìn Tống Vân Nhĩ dò hỏi, sau đó lại nhìn về phía Chương Thành Hiệu, tiếp tục cười nhẹ nhàng ưu nhã, "Bọn tôi ... thật rất lo lắng cho cậu."
"Cảm ơn, tôi vẫn ổn." Tống Vân Nhĩ điềm nhiên nói như không có chuyện gì.
Quý Chỉ Nghiên liếc lại về phía Lệ Đình Xuyên, anh ấy đã biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Tranh thủ thời gian vội vàng nói: "Xin lỗi, bọn tôi còn có việc. Tôi sẽ liên lạc lại với cậu sau."
Nói xong, hướng về Chương Thành Hiệu gật đầu cười thân thiện rồi vội vàng rời đi.
Bức tranh này sao mà quen thuộc quá, chỉ thiếu một chút là Tiểu Thạch Đậu nữa thôi.
Lần trước ở hành lang khách sạn, không phải cũng giống như vậy sao?
Không, lần này với lần trước không hẳn giống nhau.
Lần đó, cô chỉ có một thân một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619293/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.