Bảo Đạt ngắt lời cô, trên khuôn mặt quyến rũ đó cuối cùng cũng có một biểu cảm khác.
Đây là tức giận!
Đúng!
Đúng là nó rồi!
Quý Chỉ Nghiên cười trong lòng, đây chính là kết quả cô muốn.
Cô chính là muốn những người bên cạnh Lệ Đình Xuyên, từng người từng người một đều ghét Tống Vân Nhĩ.
Bảo Đạt và Lệ Đình Xuyên là mối quan hệ vững vàng như sắt, không dễ lay chuyển. Nên đối với người đã hại Lệ Đình Xuyên mất nửa cái mạng 5 năm trước kia, Bảo Đạt vẫn luôn ghi hận.
5 năm trước, đòn chí mạng đối với Lệ Đình Xuyên không phải là Lệ Trình Trí đoạt quyền mà là sự rời đi của Tống Vân Nhĩ.
Cho nên, lúc này Bảo Đạt khi biết Tống Vân Nhĩ là thủ phạm, làm sao anh còn có thể thích Tổng Vân Nhĩ và nề mặt cô ta chứ.
Tống Vân Nhĩ, tại sao cô lại quay về giành Đình Xuyên với tôi?
Tại sao cô không thể ra đi một cách dứt khoát và lặng lẽ?
Tôi đều đã nói rõ ràng vậy rồi, cô vì sao còn mặt dày mày dạn quay lại chứ?
"Có lẽ, 5 năm trước Vân Nhĩ có nỗi khổ tâm." Quý Chỉ Nghiên vẻ mặt khó xử nói, như để thuyết phục Bảo Đạt cũng giống như đang thuyết phục mình.
Tuy nhiên, lời giải thích này nghe có vẻ nhạt nhòà và yếu ớt, quá ... gượng gép.
"Mẹ kiếp!" Bảo Đạt thấp giọng chửi rủa, "Có nỗi khổ tâm hay không, tôi không biết. Tôi chỉ biết, anh hai Lệ suýt chút nữa mất mạng!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619284/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.