Chương trước
Chương sau
Tống Vân Nhĩ vừa mới cởi từng cúc áo, chiếc áo bệnh viện rộng rãi được mở rộng, cơ thể trần trụi bên trong lập tức lộ ra dưới ánh mắt Lệ Đình Xuyên.

Nhưng nghe vậy, hai tay Tống Vân Nhĩ bống dừng lại, đầu như bị búa bổ cho một cái vậy.

Ai cũng có thể làm chồng?

Trong mắt anh, cô đã trở thành một người như thế rồi sao?

Cũng đúng, cô chính là người như vậy trong mắt anh, chính cô đã nói với anh như thế.

Nhưng nghe anh ấy nói điều này, Tống Vân Nhĩ vẫn có chút đau đến mức nghẹt thở.

Lệ Đình Xuyên, tại sao ... chúng ta lại có thể đi đến bước như ngày hôm nay cơ chứ?

Nhưng, em không hối hận.

Nếu được chọn thêm một lần nữa, em cũng sẽ lựa chọn như vậy.

Em không muốn liên lụy anh và trở thành điểm yếu của anh.

Lệ Trình Trí vẫn đuổi cùng giết tận anh, em không thể để cho anh có điểm yếu, càng không thể để cho anh bị nắm lấy điểm yếu.

Lệ Đình Xuyên, anh ghét em đi! Nhưng xin anh đừng tự làm khổ mình.

Em chỉ muốn anh sống tốt, vậy thôi.

Lệ Đình Xuyên trực tiếp đầy Tổng Vân Nhĩ ra, trong mắt hiện lên vẻ ghê tởm cùng chán ghét.

Tống Vân Nhĩ ngã xuống giường, đau lòng nắm chặt một cái.

Ngay cả những vết sẹo ở bụng dưới cũng đau, như thể chúng đang bị bóp chặt.

"Tôi nói rồi, cho dù cô có cởi sạch leo lên giường, tôi cũng không muốn! Tôi không có hứng thú với nữ nhân ngàn người gối, vạn người cưỡi!" Nói xong, anh liếc mắt Tống Vân Nhĩ một cái đầy ác ý, cất bước rời đi.

Ngàn người gối, vạn người cưỡi!

Tống Vân Nhĩ cảm thấy trong lời nói của Lệ Đình Xuyên, từng chữ đều giống như một con dao, cứa vào cô từng chút từng chút một.

Cô nhìn mình đang rỉ máu, nhưng cô không thể phản bác một lời.

Cô cuộn mình trên giường bệnh, một tay ôm lấy lồng ngực, tay còn lại ấn chặt vết sẹo đau đến chết của cô ở bụng.

(Văn phòng Bảo Đạt)

Quý Chỉ Nghiên cười duyên dáng, thoải mái nhìn Bảo Đạt rất vui vẻ.



Sau đó anh ấy tỏ vẻ lo lắng và nghiêm túc hỏi: "Vân Nhĩ, cô ấy sao vậy? Tại sao cô ấy lại đột nhiên ngất xỉu?"

"Cô biết cô ấy à?" Bảo Đạt nhìn cô, không trả lời mà hỏi ngược lại.

Quý Chỉ Nghiên kinh ngạc trợn to hai mắt, "Anh không biết sao?"

"Nên biết sao?" Bảo Đạt một lần nữa không trả lời, hai tay ôm ngực, tựa vào mép bàn, mỉm cười quyến rũ nhìn thẳng Quý Chỉ Nghiên.

Quý Chỉ Nghiên cười nhạt, lắc đầu: "Tôi tưởng rằng hai người quen nhau. Dù sao anh và Đình Xuyên cũng là anh em tốt. Tôi nghĩ chuyện của anh ấy anh đều sẽ biết."

"Quý tiểu thư, cô đang dò xét ý tứ của tôi sao?" Bảo Đạt cười cong đôi mắt, nhưng đôi mắt đào quyến rũ kia lại lộ ra vẻ nguy hiểm.

Trái tim Quý Chỉ Nghiên có chút đập mạnh.

Cô biết rất rõ Bảo Đạt không dễ nói chuyện và thân thiện như bề ngoài.

Anh ta không giống Lệ Đình Xuyên, suốt ngày gương mặt lạnh lùng.

Nhưng cô biết, Lệ Đình Xuyên là ngoài lạnh trong nóng.

Chỉ cần có người nắm được điểm yếu của anh ấy thì sẽ rất dễ dàng xử lý.

Cũng giống như 5 năm qua, Lệ Đình Xuyên đối tốt với cô không còn gì để nói, dù cho đó chỉ đạo nghĩa và ân tình.

Nhưng, chính nhờ đạo nghĩa và ân tình ấy đã cho phép cô tiếp cận anh theo cách này trong suốt 5 năm qua.

Còn Bảo Đạt thì hoàn toàn không phải vậy.

Anh ấy thoạt nhìn có vẻ hòa đồng, hay cười với mọi người, bộ dáng rất hiền lành lại vô hại.

Nhưng thực tế, anh ta chỉ là một con hổ hay cười, khẩu Phật tâm xà.

Đối với ai cũng luôn đề phòng, muốn từ trong miệng hắn nói ra một chút hữu dụng, quả thực khó hơn lên trời.

Hơn nữa, 5 năm qua, dù cô ấy có thân thiết với Lệ Đình Xuyên như thể nào hay Lệ Đình Xuyên tốt với cô ra sao,

Bảo Đạt vẫn luôn đề phòng cô từng chút một. Anh ta dường như không thích cô nhiều như vẻ bề ngoài.

Tuy nhiên, Quý Chỉ Nghiên là một người thông minh và cô ấy biết chính xác mình muốn gì.

Cho nên, cô không phá bỏ rào cản mà hai người biết rõ.

Quý Chỉ Nghiên mím môi cười, "Tôi không có ý đó, tôi chỉ hơi bất ngờ một chút. Sao anh lại không biết bạn gái của Đình Xuyên?"

"Bạn gái?" Bảo Đạt lặp lại hai chữ này, đôi môi mỏng nhếch lên một đường cong quyến rũ, "Tôi luôn cho rằng bạn gái của anh hai Lệ nên là Quý tiều thư."



"Bảo Đạt, anh đang đùa cái gì vậy!" Quý Chỉ Nghiên liếc hắn một cái, sau đó khế thở dài, "Đúng vậy, tôi thừa nhận, tôi thích Đình Xuyên. Nhưng, Đình Xuyên đối với tôi như thể nào, chẳng lẽ anh không biết? Như vậy là đang chế giễu tôi sao? Hơn nữa, tôi cũng không có ý cưỡng cầu. Có thể ở bên cạnh anh ấy, tôi đã rất mãn nguyện rồi.

Với lại ..."

Nói đến đây, Quý Chỉ Nghiên dừng lại, trong mắt thoáng qua một tia bất lực cùng chua xót, phảng phất có chút đau lòng.

Cô cúi đầu, dùng giọng nói rất nhẹ nhàng chậm rãi nói, "Tôi biết, tôi không xứng với Đình Xuyên. Tôi đã từng xảy ra chuyện như vậy, còn có một Thạch Đậu mà ngay cả cha ruột cũng không biết là ai. Một người xuất sắc như

Đình Xuyên, tôi thật không có gì sánh được. Tôi chỉ cần có thể dùng thần phận bạn bè ở bên cạnh anh ấy, vậy là đủ rồi."

Cô nói lời này có ý gì, Bảo Đạt đương nhiên hiểu được.

5 năm trước, Quý Chỉ Nghiên vì Lệ Đình Xuyên mà bị người ta luân bạo rồi sinh ra đứa con gái Thạch Đậu.

Vì vậy, nhiều năm qua, anh hai Lệ mới không có ý gì đối với Quý Chỉ Nghiên, bất kể cô ấy có làm gì. Bởi trên vai anh, vĩnh viễn luôn mang gông xiềng kia.

Nhưng, những lời này qua tai Bảo Đạt đều không phải như vậy.

Rõ ràng, những năm qua Quý Chỉ Nghiên đã được anh ấy báo đáp.

"Bảo Đạt!" Quý Chỉ Nghiên ngước mắt lên, ngậm một chút ướt át, nghiêm túc nói: "Những gì tôi nói đều là sự thật. Hơn nữa, hiện tại Vân Nhĩ đã trở lại. Vừa rồi anh cũng nhìn thấy, Đình Xuyên đối với cô ấy vẫn là còn tình cảm."

Còn tình cảm sao?

Vậy là, anh hai Lệ và cô gái đó không phải là bây giờ mới quen biết?

Mà là sớm đã quen biết rồi?

"Chà, cô gái có dáng dấp xinh đẹp như vậy. Anh hai Lệ cũng lại không mù, coi trọng cô ấy cũng là chuyện bình thường." Bảo Đạt thẳng mặt nói, "Huống chi, anh hai Lệ cũng không còn trẻ nữa, chính cô cũng nói mà, cô không dám có suy nghĩ bậy bạ gì với cậu ta. Như vậy xem ra, chuyện tốt của anh hai Lệ sắp tới rồi. "

Quý Chỉ Nghiên kinh ngạc nhìn Bảo Đạt, nhất thời không hiểu hắn rốt cuộc là có ý gì.

Trước đây Bảo Đạt rốt cuộc đã từng gặp Tống Vân Nhĩ hay chưa?

Nhưng, cô ấy không thể hỏi lại nó một lần nữa.

Nếu hỏi thêm điều gì thì rõ ràng sẽ khiến Bảo Đạt nghi ngờ.

"Bảo Đạt, tình hình của Vân Nhĩ thế nào? Sao cô ấy lại ngất xỉu vậy? Tôi thấy sắc mặt của cô ấy không tốt lắm, có vấn đề gì sao?" Quý Chỉ Nghiên hỏi một cách thận trọng với vẻ mặt quan tâm.

"Làm sao tôi biết được, tôi cũng không phải bác sĩ điều trị của cô ấy." Bảo Đạt vẻ mặt lạnh nhạt nói.

"Tôi không biết 5 năm qua Vân Nhĩ đã xảy ra chuyện gì. 5 năm trước, khi cô ấy ở bên Đình Xuyên..".

"Cô nói cô ta là người phụ nữ 5 năm trước đã giết chết nửa cái mạng của anh hai Lệ?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.