Lệ Đình Xuyên định nói gì đó, nhưng khóe mắt lại liếc về Tống Vân Nhĩ ở phía đối diện.
Tống Vân Nhĩ nhìn anh với ánh mắt phức tạp.
Dù ở khoảng cách xa như vậy, Lệ Đình Xuyên cũng có thể cảm nhận được sự bất lực và mất mát trong mắt cô.
Cô như không có trọng lực, cả người có chút run rẩy, lung lay sắp đổ, như thể gió sẽ thổi bay cô đi.
Bên tai Lệ Đình Xuyên vang lên câu nói của Bảo Đạt, "Ép người một cô nương thành như vậy? Lần trước tôi nhảy
เลิ่น, Ian nay la dam mua, con tuc gian hoc mau."
Chỉ cần nghĩ đến Tống Vân Nhĩ nôn ra máu, Lệ Đình Xuyên có cảm giác mùi máu tươi truyền đến từ cổ họng minh.
Thật giống như chính mình cũng hộc máu vậy.
Hôm trước nhìn thấy cô ở bệnh viện, nhìn khuôn mặt tái nhợt không huyết sắc của cô, giống như vừa bước ra từ cõi chết về vậy.
Người đàn ông đó, rốt cuộc hắn đã chăm sóc cô như thế nào?
Chăm sóc cô ấy thành thế này?
Lúc này, Tổng Vân Nhĩ trông vẫn rất yếu ớt.
Nhưng, chỉ cần nghĩ đến Tổng Vân Nhĩ vội vàng nhào vào lòng người đàn ông khác, anh liền tức giận nghiễn răng nghiền lợi.
Cô ấy đã bệnh thành như vậy, nhưng ngay cả thân thể của mình cũng không để ý, liền nhào vào vòng tay người đàn ông kia.
Người đàn ông đó quan trọng như thế nào đối với cô ấy?
"Tôi còn muốn cùng người mình yêu cả đời! Lời nói của Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619280/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.