Nhìn Tống Vân Nhĩ bất tỉnh, nghĩ lại cảnh cô chậm rãi ngã xuống vừa rồi, thứ thoáng qua trong đầu Lệ Đình Xuyên chính là cảnh Tổng Vân Nhĩ nhảy từ tầng 4 ngày hôm đó.
Anh muốn chạy tới đưa tay ra đón cô nhưng không đỡ được, đành nhìn cô rơi xuống bể bơi.
Còn có hình ảnh ga trải giường mà cô đã tự buộc bị đứt, nhìn cô ngã từ tầng 2 xuống, anh cũng muốn đưa tay đỡ lấy cô.
Nhưng, anh vẫn là không thể làm gì được.
Cứ như vậy trơ mắt nhìn màn hình, cô đã ngã từ tầng hai xuống đất, nhìn cả người cô đau đến cuộn mình, đau đớn rên rỉ.
Nghĩ đến hình ảnh cô hộc máu, ngất đi suýt chút nữa bị xe đụng phải.
Mỗi cảnh, Lệ Đình Xuyên chỉ cần nghĩ đến, liền cảm thấy trái tim mình giống như có hàng triệu con kiến đang gặm nhấm.
Tống Vân Nhĩ, nói cho tôi biết tôi nên làm gì với em!
Tổng Vân Nhĩ sốt cao 41.5 độ, cứ tiếp tục sốt như vậy thì có phải sốt thành kẻ ngốc luôn không.
Lại một lần nữa nhập viện.
Nhưng lần này Lệ Đình Xuyên đã đặt phòng VIP cho cô.
Bảo Đạt nhìn Tống Vân Nhĩ một lần nữa choáng váng bất tỉnh, còn sốt cao đến 41.5 độ rồi lại nhìn Lệ Đình Xuyên, anh không biết phải nói gì nữa.
Cái này......
Thôi, bỏ đi.
Anh vẫn nên ngoan ngoãn làm một bác sĩ, để người phụ nữ của anh hai Lệ này hạ sốt là được rồi.
Những chuyện khác để anh hai Lệ tự mình giải quyết.
Mẹ kiếp, thứ tình yêu này chính là độc dược, lão đại như thế, lão nhị Lệ cũng thế này.
Từng người một, một khi dính vào thứ tình yêu này, không chết cũng mất nửa mạng.
Anh thể rằng sẽ không bao giờ chạm vào thứ này trong đời.
Nữ nhân, chính là một con rắn độc, cắn ai người đó chết!
Tống Vân Nhĩ cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, nhưng lại ngủ không yên, cứ như có cái gì đó đang đuổi theo cô.
Cô rất muốn chạy, nhưng đôi chân của cô dường như bị đề nén, không thể chạy được.
Nó giống như bị ngâm trong nước và bị buộc vào tảng đá.
Cô muốn mở mắt ra nhưng mắt lại giống như bị keo dính chặt, thế nào cũng không thể mở được.
Cô cảm thấy có ai đó bên cạnh cô, và đó là một người mà cô ấy rất quen thuộc.
Hơi thở quen thuộc này xuyên qua mũi cô, nhưng lại khiến cô không thể tin được.
Lệ Đình Xuyên, làm sao anh ấy có thể ở bên cạnh cô?
Anh ấy không trả lời điện thoại của cô, không gặp cô, còn nói sẽ cự tuyệt không cho cô vào cửa.
Còn nữa, cô còn thấy Quý Chỉ Nghiên cầm bữa sáng, cô ấy cười như gió xuân, dịu dàng xuất hiện trước mặt Lệ Đình Xuyên.
Đúng vậy, Quý Chỉ Nghiên có tư cách đứng bên cạnh Lệ Đình Xuyên hơn cô.
Quý Chỉ Nghiên đã làm quá nhiều việc cho anh, vì anh mà ngay cả sự trong sạch của người phụ nữ cũng không còn nữa.
Anh ấy nên đối tốt với Quý Chỉ Nghiên.
Đúng, hai người bọn họ nên là một đôi mới phải.
Bọn họ môn đăng hộ đối, còn có một Thạch Đậu đáng yêu như vậy.
Lệ Đình Xuyên, làm sao anh ấy có thể ở bên cạnh cô?
Anh nên ở cùng Quý Chỉ Nghiên, cô thấy anh dường như cùng Quý Chỉ Nghiên vào thang máy đi lên tầng.
Từ khóe mắt Tổng Vân Nhĩ chảy dài hai hàng nước mắt.
Phải nỗ lực rất nhiều cô mới có thể mở mắt.
Sau đó, cả người cứng đờ lại.
Hai mắt cô trợn tròn, nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trước mặt cô không chớp mắt.
Lệ Đình Xuyên?
Anh ấy ... ở đây?
"Anh ... sao anh lại ở đây?" Tổng Vân Nhĩ nhìn anh hỏi với vẻ mặt không thể tin được.
"Đề gặp được tôi, cô đã tự khiến mình phát sốt! Tại sao? Muốn dùng khổ nhục kế cộng thêm lạt mềm buộc chặt sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]