Chương trước
Chương sau
Tống Vân Nhĩ có chút bối rối, bất an, căng thẳng đứng cách đó không xa.

Trình Dương nhìn thấy Tống Vân Nhĩ, lông mày nhíu lại một chút, sau đó đi về phía Tống Vân Nhĩ, "Tống tiểu thư có việc gì?"

Trên mặt hẳn không có biểu tình gì, rất quan phương bình thản.

"Tôi ... tìm Lệ Đình Xuyên có chuyện, anh có tiện đưa tôi đến văn phòng của anh ấy không?" Tống Vân Nhĩ cẩn thận hỏi.

"Xin lỗi Tống Tiểu thư, không thể!" Trình Dương mặt không chút thay đổi nói, "Anh Lệ nói, phàm là người Tống gia, tất cả đều cự tuyệt. Cũng bao gồm Tống tiểu thư cô!"

Thân thể của Tống Vân Nhĩ hơi run rẩy một chút, có chút không thể tin nhìn Trình Dương.

Tất cả đều cự tuyệt!

"Đây là những lời nguyên văn của anh Lệ!" Trình Dương vẻ mặt trịnh trọng nói, "Tống tiểu thư không cần nghi ngờ."

Tống Vân Nhĩ lùi về phía sau vài bước, hướng về phía Trình Dương lộ ra một nụ cười chua xót: "Được, tôi biết rồi.

Không làm phiền nữa."

Nói xong, xoay người định rời đi.

"Tổng tiểu thư!" Trình Dương gọi cô ấy lại.

Tống Vân Nhĩ quay lại nhìn anh, "Trình tiên sinh còn có chuyện gì khác không?"

Trình Dương nhìn thẳng vào cô, đôi mắt không thân thiện, là thay Lệ Đình Xuyên không cam lòng.

"Tống tiểu thư, nếu đã rời đi 5 năm trước, vậy xin cô hãy rời đi luôn!" Trình Dương nhìn cô, rất không khách khí nói.

Tống Vân Nhĩ gật đầu: "Được!"

Sau đó không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Nhìn vóc dáng gầy gò như người giấy của cô cùng với những bước chân rất nặng nề, Trình Dương lại có cảm giác khó chịu trong lòng.

Cứ như thể anh ta ép Tống Vân Nhĩ hay gì đó.

Nhưng, rõ ràng chính là anh Lệ mà cô đã từ bỏ lúc trước.

Người sai chính là cô, hiện tại cô lại làm bộ dáng như nạn nhân, còn hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt anh Lệ.

Hại anh Lệ tâm tình không tốt như vậy!

Lệ Đình Xuyên hôm qua không về biệt thự, cũng không về phòng khách sạn, vẫn ở trong văn phòng. Sau đó trong phòng nghỉ chỉ chợp mắt một lúc.

Khi Trình Dương ra khỏi thang máy, tình cờ gặp Lệ Đình Xuyên.

"Anh Lệ." Trình Dương rất cung kính gọi.



"Ừm," Lệ Đình Xuyên thản nhiên đáp một tiếng, "Còn sớm, cùng tôi xuống ăn sáng."

Việc Lệ Đình Xuyên chủ động đề cập đến bữa sáng là một điều thực sự hiếm có.

Trong 5 năm qua, anh hầu như không chắc chắn về ba bữa ăn.

Thường xuyên là Trình Dương mấy người bọn họ mang đến cho anh.

"Hôm qua anh không về sao?" Trình Dương hơi kinh ngạc nhìn anh, "Sớm biết tôi đã mang đồ tới cho anh."

Lệ Đình Xuyên muốn nói gì đó thì điện thoại đồ chuông.

Điện thoại được gọi từ biệt thự.

"Alo," Lệ Đình Xuyên lạnh giọng trả lời điện thoại.

"Lệ tiên sinh," bên tai truyền đến giọng nói cung kính của dì Triệu lại mang theo vài phần sợ hãi, "Đêm qua, Tống tiểu thư tới tìm ngài."

Lệ Đình Xuyên hơi giật mình một chút, trong đôi mắt hiện lên một tia tối tăm, "Lúc nào?"

"Ban đêm hơn một giờ." Dì Triệu trầm giọng nói.

"Vì sao bây giờ mới nói với tôi!" Giọng điệu của Lệ Đình Xuyên lộ ra đầy vẻ buộc tội gay gắt.

"Tôi xin lỗi!" Dì Triệu bối rối nói, "Tôi đã nói với cô ấy rằng ngài không sống tại biệt thự. Sau đó, Tống tiểu thư rời đi. Tôi cho răng...."

"Biết rồi!" Lệ Đình Xuyên ngắt lời cô: "Lần sau lại có chuyện như vậy, lập tức gọi điện thoại cho tôi! Dù là bất cứ lúc nào!"

"Vâng, tôi hiểu rồi." Dì Triệu nơm nớp lo sợ nói.

Trình Dương gần như nghe thấy đầu dây bên kia là dì Triệu gọi tới, có liên quan đến Tống Vân Nhĩ.

Sắc mặt Lệ Đình Xuyên rất không tốt, xanh mét.

"Anh Lệ," Trình Dương vẻ mặt nghiêm trang nhìn anh, nghiêm mặt nói, "Tôi vừa mới gặp Tống tiểu thư ở dưới tầng."

Lệ Đình Xuyên giương mắt lên, nhìn thẳng vào anh.

Đôi mắt phức tạp nhưng bình tĩnh, lại sâu thằm như biển rộng không thấy điểm dừng.

"Cậu nói cái gì?" Lệ Đình Xuyên lạnh lùng hỏi.

"Cô ấy nói tìm anh có việc, hỏi tôi có thể dẫn cô ấy lên gặp anh hay không."

"Con gi nda?"

"Tôi.." Trình Dương hơi dừng lại, thành thật nói, "Tôi đã nói với cô ấy như anh Lệ nói, sau đó cô ấy nói biết rồi và rời đi."

Đôi mắt sắc lạnh của Lệ Đình Xuyên nhìn chằm chằm vào anh, dường như đang dò xét anh, khiến Trình Dương lạnh lùng rùng mình một cái, còn hiện lên một chút chột dạ.

"Tôi..." Trình Dương có chút chột dạ nhìn anh, cẩn thận nói, "Tôi còn nói với cô ấy một chuyện khác."



Anh mắt Lệ Đình Xuyên như dao sắc lạnh lùng đảo qua, "Nói cái gì?"

"Tôi nói," Trình Dương hít một hơi thật sâu, trung thực nói những gì anh đã nói với Tống Vân Nhĩ.

Đôi mắt của Lệ Đình Xuyên trở nên trầm lắng đáng sợ, âm u, mang đến cho người ta cảm giác rùng mình.

Trình Dương chỉ cảm thấy mình giống như đang ở phòng băng, cả người đều lạnh lẽo, sởn gai ốc.

"Xin lỗi, anh Lệ. Tôi hứa." Trình Dương nói với vẻ mặt nghiêm túc, "Tuyệt đối sẽ không có lần sau."

Lệ Đình Xuyên hít sâu một hơi, mặt không chút thay đổi nói: "Cậu không làm gì sai."

Nói xong, bước đi về phía thang máy.

Tống Vân Nhĩ cũng không có rời đi, hơn nữa còn vô định đi gần tập đoàn Lệ thị, cứ như vậy đi tới đi lui.

Hy vọng có thể gặp được Lệ Đình Xuyên, càng hy vọng anh có thể nề tình trước kia, cho cô một cơ hội.

Tôi thực sự không thể nghĩ ra cách nào khác, chỉ có thể trơ trên đến tìm anh.

Chỉ cần anh giúp tôi lần này, người Tống gia trả lại Vân Tỉ cho tôi, tôi chắc chắn sẽ biến mất khỏi tầm mắt của anh.

Tôi sẽ rời khỏi thành phố này cùng với Vân Tỉ và sẽ không bao giờ làm phiền cuộc sống của anh nữa.

Nhưng đi qua đi lại nhiều lần, vẫn không thấy bóng dáng Lệ Đình Xuyên.

Mà cô cảm giác mình tựa hồ càng ngày càng nặng nề, đầu óc nặng trĩu, mi mắt cũng càng ngày càng trĩu xuống, đặc biệt là mí mắt trên không ngừng khép lại.

Lệ Đình Xuyên và Trình Dương cùng nhau ra khỏi thang máy.

"Đình Xuyên!" Quý Chỉ Nghiên mang theo một cặp lồng giữ nhiệt, mỉm cười dịu dàng ôn nhu, bước đi tao nhã về phía Lệ Đình Xuyên.

"Quý tiểu thư, chào buổi sáng!" Trình Dương rất kính trọng chào hỏi cô.

"Chào buổi sáng, Trình Dương." Quý Chỉ Nghiên cười thân thiện đáp lại, đi đến bên cạnh Lệ Đình Xuyên, giơ lên cặp lồng giữ nhiệt trong tay: "Em mang theo bữa sáng tới đây, có phải anh chưa ăn không?"

"Tôi ăn rồi." Trong lúc Trình Dương đang định nói chuyện, Lệ Đình Xuyên lên tiếng trước, sau đó đưa mắt nhìn hắn, "Tôi và Trình Dương còn có việc."

Trình Dương gật đầu.

"Không sao, vậy thì ăn ít một chút." Quý Chỉ Nghiên vẫn nở nụ cười tao nhã: "Tiểu Thạch Đậu đặc biệt dặn dò em nhiều lần, nhất định phải nhìn anh ăn. Còn sợ em không làm được cho nên nói muốn quay lại video, buổi chiều tan học trở về sẽ xem. Đình Xuyên, coi như là giúp em hoàn thành nhiệm vụ của Tiểu Thạch Đậu đi."

Cô bất lực nhìn Lệ Đình Xuyền, trong mắt cô hiện lên sự mong đợi và háo hức.

Cuối cùng, Tống Vân Nhĩ cũng nhìn thấy Lệ Đình Xuyên xuất hiện ở cửa lớn, đang định tiến lên thì chỉ thấy Quý Chỉ Nghiên xuất hiện trước mặt Lệ Đình Xuyên.

Nụ cười thật hạnh phúc, ngọt ngào cùng ánh mắt chan chứa yêu thương không thể xóa nhòa.

Tổng Vân Nhĩ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người chậm rãi ngã xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.