Những người trong phòng họp ngơ ngác nhìn nhau, đây là xảy ra chuyện gì lớn mà khiến cho Lệ tổng lao ra như bay vậy?
"Tiếp tục cuộc họp!" Trình Dương tiếp tục chủ trì cuộc họp.
(Bệnh viện Bảo Nhân)
Lệ Đình Xuyên gần như vội vã đến, thậm chí còn vượt mấy lần đèn đỏ.
"Anh..."
"Người đâu?" Bảo Đạt còn chưa dứt lời, Lệ Đình Xuyên trực tiếp ngắt lời, lạnh lùng hỏi.
"Đã chuyển đến phòng bệnh rồi, ta nói ngươi..."
"Ở đâu?" Một lần nữa ngắt lời Bảo Đạt.
Bảo Đạt vẻ mặt bất lực nhìn anh, bộ dạng nóng như lửa đốt này, xem ra người phụ nữ này thật sự rất quan trọng với anh ta!
Khi Lệ Đình Xuyên đến phòng bệnh, Tống Vân Nhĩ nằm trên giường vẫn chưa tỉnh.
Quẩn áo ướt đã được thay thành quần áo bệnh viện.
Ở phòng bệnh hai người bình thường, nhưng giường còn lại vẫn chưa có người vào.
Cho nên, lúc này trong phòng bệnh cũng chỉ có một mình cô mà thôi.
Khuôn mặt tái nhợt như không còn chút máu, môi tím tái, lông mày còn nhíu lại.
Trên mu bàn tay có một giọt nước, chỗ châm kim truyền dịch đã xanh thành mảng.
Lúc này, Tổng Vân Nhĩ thoạt nhìn giống như một người không có sức sống, còn rất gầy.
Khuôn mặt vốn chỉ to bằng bàn tay, bây giờ càng nhỏ hơn.
Cô được đắp kín bởi một chiếc chăn bông, giống như một người giấy, gầy gò, nhỏ bé.
Nhìn dáng vẻ này, trái tim Lệ Đình Xuyên đau đớn.
Trong đồi mắt của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619274/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.