Trời bắt đầu mưa to, kèm theo sấm chớp.
Tống Vân Nhĩ đi trên đường, đã bị ướt đẫm, mưa nước theo má trượt xuống, lúc trượt qua miệng, còn có một mùi
บู่ ทลัท ทลท.
Cô ấy đi bộ như một con rối.
So với cơn đau vừa rồi, dường như không còn cảm giác gì nữa.
Lời nói của Quý Chỉ Nghiên vang lên bên tai: Tôi bị cưỡng hiếp. Tôi vốn không muốn sinh ra đứa bé này, nó là một vết nhớ trong cuộc đời tôi, nó luôn nhắc nhở tôi, đêm đó, tôi đã trải qua những gì.
Nhưng bác sĩ nói, sức khoẻ tôi không tốt. Nếu bỏ đứa bé này, sẽ không thể có thêm đứa bé nào trên đời này nữa.
Thậm chí còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Là Lệ Đình Xuyên, anh ấy ở bên cạnh tôi an ủi tôi, động viên tôi, để tôi sinh con, anh ấy sẽ thương đứa bé như con gái ruột của mình.
Tôi biết rằng anh ấy đang tự trách mình, đang áy náy hoặc là đang bồi thường cho tôi, cảm thấy là bởi vì anh ấy nên tôi mới bị người ta cưỡng hiếp.
Nhưng tôi thực sự không trách anh ấy. Tôi vì anh ấy làm đều là cam tâm tình nguyện, tôi chỉ không muốn một mình anh chống đỡ vất vả lại thống khổ như vậy.
Vân Nhĩ, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tranh giành với cậu, tôi chỉ muốn âm thầm làm điều gì đó cho anh ấy, bên cạnh anh ấy.
Đình Xuyên thật sự rất thương Thạch Đậu, Thạch Đậu cũng rất ngoan ngoãn.
Lúc đầu, tôi thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619273/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.