"Được rồi, được rồi!” Tiểu Thạch Đậu vẻ mặt bất đắc dĩ bĩu môi thỏa hiệp: "Sữa với trứng thì sữa với trứng! Ai bảo mẹ là mẹ con, mẹ nói đúng, mẹ nói thế nào con sẽ làm đó.”
Có một sự than phiền yếu ớt trên đôi má hồng nhỏ.
Quý Chỉ Nghiên thu lại tầm mắt đang hướng về phía tầng 2, cô không nhìn thấy gì ở đó.
Vì vậy, Lệ Đình Xuyên không để ý gì tới Tống Vân Nhĩ?
Anh không đưa cô ấy về đây?
Hôm qua, anh nhìn thấy Tống Vân Nhĩ không có biểu cảm gì, giống như không quen biết Tống Vân Nhĩ.
Nhưng trong nháy mắt, anh ta nói rằng sẽ không phái người đưa cô và Thạch Đậu về.
Nếu không phải anh để Trình Dương đưa cô về, Quý Chỉ Nghiên nhất định sẽ quay lại xem anh có đi gặp Tống Vân Nhĩ hay không.
Nhưng, vì ngồi chung xe với Trình Dương nên cô không thể làm như vậy.
Tuy nhiên, tôi luôn cảm thấy bất an trong lòng, cảm giác bồn chồn không nói rõ được mọi chuyện đang cắn nuốt lấy cô.
Khiến cho sáng sớm cô phải lấy Thạch Đậu làm cái cớ, vội vàng tìm tới.
Cô muốn vào biệt thự xem Tống Vân Nhĩ có ở đây không, nhưng Lệ Đình Xuyên không có ý định cho cô vào.
Trong tiềm thức, Quý Chỉ Nghiên cảm thấy, Tống Vân Nhĩ nhất định ở đây.
Đó là trực giác của một người phụ nữ.
Phụ nữ, đối với người phụ nữ bên cạnh người đàn ông họ thích, loại trực giác này giống như chó săn, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619245/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.