“Thẩm Thiên Huy! Vu Dương!” Tôi cảm thấy rất sợ, không nhịn được kêu lên “Hai người ở đâu?”
Dĩ nhiên, không có hồi âm, đồng thời, bài đồng dao cũng dần nhỏ dần, rồi biến mất.
“Chị ơi, chị muốn tìm hai anh trai kia sao?” Một giọng nói non nớt từ đầu truyền ra, là một cô bé, đang đứng ngay cạnh đầu tôi, cười hì hìcúi người hỏi.
“Em giúp chị tìm họ, chị cho em cái này được không?” Nó thấy thanh chủy thủ bên tay tôi, có vẻ rất thích.
“Đừng đụng vào!” Tôi vùng vẫy, cảm thấy thân thể dần hồi phục, nhưngvẫn không thể nhúc nhích, chỉ hơi động đậy được một chút, ngón tay cũngkhông thể cầm nắm, đành trơ mắt nhìn nó lấy chủy thủ đi.
Thế nhưng, cảnh tượng trong dự đoán lại không xuất hiện. Cánh tay tái nhợt lại không hề chạm đến thanh chủy thủ, mà bắt vào khoảng không.
Nó hoảng hốt, nghi ngờ nhìn nhìn tôi, lại nhìn thanh chủy thủ, rồi nhìn lại tay mình.
Tôi cũng trợn tròn mắt, mấy yêu ma quỷ quái trước đây đều rất sợthanh chủy thủ này, thường tự động tránh né, nếu bị đánh trúng, liền hóa khói rồi tan biến, thế nhưng đứa bé này lại không sợ, muốn cầm lấy, lại không thể cầm được, thanh chủy thủ cứ như đã trở thành một đồ vật bìnhthường. Lẽ nào, chủy thủ đã không còn hiệu lực? Bùa hộ mệnh cũng có hạnsử dụng sao?
Đang suy nghĩ, tôi chợt phát hiện thân thể đã dần có thể tự do hoạtđộng, mặc dù các đốt ngón tay còn cứng ngắc, nhưng cũng còn hơn nằm cứng đờ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-bien-lien/2023484/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.