Thân thể Bạch Nhận dần trở nên to lớn, hai tay dính sát vào người,thân thể cũng dần bó chặt lại, đôi chân cũng dần dính vào nhau, biếnthành một cái đuôi cá có cả vẩy ở bên trên.
Mấy phút sau, trước mắt chúng tôi là một con cá lớn dài khoảng nămsáu thước màu xanh xám, trông như hình thoi, mõm dài như kiếm, miệng tomắt nhỏ, khắp thân thể để có mấy vệt như hình hoa mai, rất giống loài“cá kiếm” thường xuất hiện trong phim hoạt hình.
“Đây là thứ gì?” Tôi lần đầu tiên thấy một con cá như thế.
“Bạch Tầm*” Vu Dương ngồi xổm xuống, nhìn từ trên xuống dưới.
(*Bạch Tầm: con cá tầm màu trắng.)
Nghe qua hình như là một loài cá vô cùng quý hiếm, có lẽ là động vật quý hiếm quốc gia cấp một chăng?
Vu Dương sờ vào lưng cá, nhìn chằm chằm một chỗ, chân mày nhíu chặt.
Tôi nhìn theo tầm mắt anh ta, đó là nơi vừa rồi ánh sáng trắng đãxuyên qua, vết thương cũng không lớn lắm, chỉ cỡ một hạt đậu tương,miệng vết thương vô cùng bóng loáng sạch sẽ, không hề có vết máu nào.
Bỗng nhiên, anh ta như phát hiện ra điều gì, chợt quay đầu nhìn ra sông.
“Sao vậy?” Tôi cũng nhìn theo hướng đó nhưng không phát hiện ra thứ gì.
“Đá Nguyệt Sắc.” Anh ta nói.
Tôi dõi mắt trông ra xa, mới phát hiện ở ngay chân trời, có một chútánh sáng trắng dìu dịu, nhưng hầu như bị ánh trăng đang rọi xuống mặtnước che khuất, nếu không phải biết đó là ánh sáng của đá Nguyệt Sắc,chắc là sẽ không thể chú ý đến.
Bên cạnh chợt nghe “vụt” một tiếng, Vu Dương đã bay đi. Tôi muốn bảoanh ta cẩn thận một chút nhưng vừa há mồm thì anh ta đã như một ngôi sao băng màu đen biến mất ở nơi xuất hiện ánh sáng trắng kia.
Xem ra, đá Nguyệt Sắc quả thật là vô cùng quan trọng với anh ta, thếnên, dù chỉ phát hiện chút ánh sáng anh ta cũng không ngần ngại xôngqua, không quan tâm xem đó có phải cái bẫy hay không.
Lúc này, mấy người trong khoang thuyền cũng đi ra.
Huyền Kỳ vừa nhìn dưới chân liền nhao nhao lên: “Cá lớn quá!”
“Quả nhiên là Bạch Tầm.” Thẩm Thiên Huy cũng ngồi xổm xuống, nhìn từtrên xuống dưới: “Đáng tiếc thật, lại tiêu đời thêm một con nữa, chắctuyệt chủng đến nơi rồi.”
“Anh biết hắn ta sao? Biết rõ hắn sẽ đến à?” Nghe giọng điệu của anh ta hình như đã biết từ sớm.
Thẩm Thiên Huy cười cười: “Cái tên Bạch Nhận này tôi đã từng nghe nói qua, chỉ là lúc nghe Vu Dương nói đó là hắn, tôi cũng không tin lắm.”
“Đây là Bạch Tầm à!” Huyền Kỳ kinh ngạc, sau đó lại tỏ vẻ khó hiểu: “Bạch Nhận nào cơ?”
Thẩm Thiên Huy đứng lên, chỉ chỉ xác cá nói: “Lúc vừa vào khoangthuyền tôi đã cảm giác được bên ngoài có người, Vu Dương bảo tôi đừng để lộ ra, chuẩn bị sẵn sàng. Thuyền đi được một lúc, con cá lớn này liềnlàm chút pháp thuật nho nhỏ để khiến chúng ta ngủ mê man, sau đó liềngọi Thanh Loan ra boong thuyền nói chuyện một lúc, chắc là muốn dùngchủy thủ để đổi lấy hoa sen.”
“Sao không đánh thức tôi dậy….” Huyền Kỳ bất mãn, cảm thấy mình đã bỏ lỡ một màn hay.
Diệu Diệu vẫn đang trong hình mèo lại hưng phấn dị thường đi vòng quanh con cá, không ngừng ngửi ngửi.
Tôi không khỏi tò mò với con cá lớn trên mặt đất: “Hắn bao nhiêu tuổi? Rất lợi hại sao? Rất nổi tiếng sao?”
Thẩm Thiên Huy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cụ thể là bao nhiêu tuổithì không biết, chỉ là nhìn dáng vẻ thì chắc cỡ bốn năm trăm tuổi. Nổitiếng thì cũng có, nhưng không phải vì hắn ta rất lợi hại mà vì hắn đặcbiệt. Tộc Bạch Tầm xuất hiện từ rất sớm, có thể nói còn sớm hơn so vớicác vị Thần, nhưng vì quá mức hung tàn, trở thành kẻ địch của các chủngtộc khác, nên từ trước đến nay bọn họ luôn bị chèn ép, thậm chí là bị áp chế, đuổi giết, dần dần, cũng không còn mấy người. Bây giờ, bọn họ đãkhông còn hay lui tới đó đây nữa mà chỉ ru rú trong nhà. Có lẽ mọi người nhìn thấy tộc hắn không còn gây hại khắp nơi nữa, nên mới mở lòng khoan dung độ lượng, không làm khó bọn họ nữa, dù sao, tộc này đã gần bị diệt sạch. Tên Bạch Nhận này, chắc là con Bạch Tầm duy nhất ở vùng này rồi.”
Anh ta nói xong, thấy tất cả chúng tôi đều yên lặng, trong lúc chúng tôi đang cố tiêu hóa mấy lời này, liền nhìn xung quanh.
“Vu Dương đâu?” Anh ta hỏi tôi.
Tôi chỉ chỉ ra ngoài: “Thấy có ánh sáng của đá Nguyệt Sắc, bay đi rồi.”
Thẩm Thiên Huy nhướng mi: “Lại là “người đó”, đúng là âm hồn không tan mà.”
“Ai vậy?” Tôi nghĩ, lẽ nào bọn họ đã biết đó là ai?
Thẩm Thiên Huy nhún vai: “Thì chính là kẻ đã lợi dụng cây hòe tinh, rốt cuộc là ai thì phải chờ Vu Dương trở lại rồi hỏi thôi.”
“Hỏi tôi cái gì?” Vu Dương cứ như hồn ma, không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở mép thuyền.
Chúng tôi cũng bi giọng nói bất thình lình của anh ta dọa cho hếthồn, Diệu Diệu cũng dựng đứng cả lông lên, lủi nhanh vào trong khoangthuyền.
Thẩm Thiên Huy có lẽ đã quen rồi, cười cười hỏi: “Kẻ giữ đá Nguyệt Sắc là ai?”
“Để hắn ta chạy thoát rồi.” Vu Dương mặt như đưa đám, sau đó chỉ vào vết thương trên xác cá nói: “Anh lại nhìn cái này đi.”
Thẩm Thiên Huy lại ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn thật lâu: “Tôi chẳng biết là gì cả.”
Vu Dương “ừ” một tiếng: “Chỉ dùng một luồng khí mạnh là đã đánh đứt cả kinh mạch, hơn nữa, còn trực tiếp đánh nát cả nội đan.”
“Thật ác độc!” Thẩm Thiên Huy hơi kinh ngạc “Hồn phi phách tán luôn rồi!”
“Lần thứ hai rồi.” Vu Dương nghiến răng nghiến lợi nói: ” “Người đó”muốn chặt đứt đường lui của chúng ta, ngay cả hồn phách của hắn cũngchẳng chừa.”
Thẩm Thiên Huy “chậc” một tiếng: “Chỉ là hơi đáng tiếc cho con cá này.”
Vu Dương liếc mắt nhìn xác cá, nhấc chân đá nó vào trong nước: “Không có gì đáng tiếc hết, gieo gió gặt bão thôi.”
“Con cá này biết anh sao?” Tôi bỗng nhớ đến cuộc nói chuyện vừa rồi của họ.
“Từng nghe nói qua nhau.” Vu Dương nhìn mặt sông xa xa, như có điều suy nghĩ “Nhưng chưa từng gặp mặt.”
Diệu Diệu đã không còn kinh sợ, lúc này nó khẽ kêu lên một tiếng.
Một trận gió lớn thổi qua, Thẩm Thiên Huy lấy tay đè lại tóc đang lộn xộn, chào hỏi: “Chúng ta về khoang thuyền đi.”
Lúc trở lại phòng, Diệu Diệu liền bò lên giường, thích thú liếm lông mình với đủ lại tư thế.
Huyền Kỳ hình như có gì đó khó hiểu, trầm ngâm một lúc lâu mới hỏi: “Nội đan…là gì?”
Thẩm Thiên Huy vỗ vỗ cằm suy nghĩ một lúc nói: “Tinh, Khí, Thần, biết mấy thứ này không? Người tu luyện phải lấy linh khí của bản thân làmthuốc, và lấy lửa của Thần, giống như luyện đan vậy, luyện trong thânthể mình, khiến cho Tinh, Khí, Thần không tiêu tan mà luyện nên nội đan. Hồn phách của yêu quái ngưng tụ bên trong nội đan, nếu nội đan bị hủy…”
“A…” Huyền Kỳ nghe rõ, không khỏi hoảng hốt “Quá quá ác độc rồi.”
Trong lúc nhất thời, trong phòng không ai nói chuyện, tôi dựa vào đầu giường, không hề buồn ngủ, trong đầu đều nghĩ xem là ai lại ác độc đếnthế, nếu sau này có gặp được, không biết sẽ đối xử với chúng tôi thếnào.
“Vu Dương, tôi cảm thấy, “người đó” là người quen của anh.” yên lặng một lúc lâu, Thẩm Thiên Huy bỗng nhiên mở miệng nói.
Vu Dương sửng sốt: “Người tôi quen không nhiều lắm, lại càng khônglui tới với Lang tộc, mặc dù tôi cũng cảm thấy tôi với “kẻ đó” cũng cóthể quen biết nhưng là ai thì tôi vẫn chưa nghĩ ra.”
Thẩm Thiên Huy thở dài, hơi nghi ngờ: “Tôi cũng nghĩ mãi không rõ,nếu Lang tộc thả Vô Ảnh trùng, cũng biết tung tích của hoa sen và DiThiên châu, sao không trực tiếp tới cướp chứ?”
Vu Dương hừ khẽ: “Trong trận chiến với Hồ tộc, mấy chiến tướng có thể ra tay đều đã chết sạch, Lang Vương cũng trọng thương, đến nay còn chưa hồi phục nguyên khí, sao bọn họ lại phải tới cướp chứ?”
“Thế nhưng lại hết lần này đến lần khác lợi dụng mấy con tiểu yêuquái, cũng đâu có tác dụng gì.” Thẩm Thiên Huy vẫn chưa nghĩ ra.
Vu Dương vẫn tỏ vẻ chẳng thèm để ý: “Còn đỡ hơn tự mình ra ngoài chịu chết.”
Huyền Kỳ bỗng nghĩ đến điều gì nói: “Như vậy, nếu ngày nào đó LangVương kia dưỡng thương tốt rồi, có thể sẽ tự thân xuất mã đến đối phóchúng ta?”
Vu Dương liếc cậu một cái, gật gật đầu.
“Hắn lợi hại không?” Huyền Kỳ khá lo lắng.
“Không biết.” Vu Dương thành thật đáp “Chỉ biết hắn tu hành đã ngàn năm, đánh bại cả ba vị hộ pháp Kim, Ngân và Xích Hồ.”
“Mấy vị hộ pháp này lợi hại không?” Huyền Kỳ lại bắt đầu tò mò.
Vu Dương khẽ cau mày, có vẻ không kiên nhẫn.
Thẩm Thiên Huy rất đúng lúc xung phong giải đáp: “Để tôi giải thíchcho, tôi từng nghe ông cụ nhắc qua rồi. Cũng nên cho hai người hiểu rõmột chút, mắc ông lúc đụng phải Cửu Vĩ Hồ lại không biết gì.”
Sau đó, anh ta hắng giọng nói: “Ba tộc Kim, Ngân và Xích Hồ đều cómột vua và một trưởng lão. Vua chủ yếu chịu trách nhiệm quản lý côngviệc hẳng ngày, trưởng lão chịu trách nhiệm tu luyện, có thể nói là đệnhất cao thủ trong tộc, là thần hộ mệnh của mọi người. Nếu như có chuyện lớn gì xảy ra, vua sẽ thương lượng với trưởng lão chứ không được tự ýquyết định, nếu chuyện này liên quan đến cả Hồ tộc, sáu người sẽ cùngnhau họp bàn, cho nên có thể nói, địa vị của trưởng lão thật ra khôngkhác vua lắm.”
“Hộ pháp hộ pháp.” Huyền Kỳ cảm thấy anh ta nói quá thể dài dòng.
“Hộ pháp à….giống như ngự tiền thị vệ của hoàng đế vậy.” Thẩm ThiênHuy suy nghĩ rồi nói “Mỗi giáp, các tộc sẽ cử hành một cuộc so tài, phàm là Cửu Vĩ Hồ được trăm tuổi đều có thể tham gia, nếu thắng, sẽ được đưa đến cạnh trưởng lão để tu luyện, có thể xem như đệ tử duy nhất củatrưởng lão, cũng có thể xem là đệ nhị cao thủ của tộc.”
“Đệ nhị cao thủ” Vu Dương cười nhạo “Đệ nhất với đệ nhị hình như xê xích hơi nhiều.”
“Vẫn không rõ là hộ pháp lợi hại đến mức nào hết.” Huyền Kỳ không hài lòng với giải thích của Thẩm Thiên Huy.
“Cái này….” Thẩm Thiên Huy cười cười “Lợi hại cỡ nào, có liên quanđến bẩm sinh của mấy vị hộ pháp. Có đủ cố gắng, thời cơ, phương phápgiáo dục của trưởng lão…rất nhiều yếu tố. Tóm lại, ba hộ pháp dù có thểnào, Lang Vương lấy một địch ba, còn có thể toàn thân trở ra, cũng không dễ dàng gì.”
Vừa muốn nói chuyện, bên tai chợt vang lên mấy tiếng nhốn nháo, hơnnữa càng lúc càng gần, Thẩm Thiên Huy mở cửa phòng nhìn một cái, sắc mặt liền thay đổi.
“Chuột, rất nhiều.” Anh ta quay đầu nói.
Vu Dương không chút hoang mang đến cạnh cửa: “Tới báo thù cho chủ nhân à, mấy người lui về sau.”
Lúc chúng tôi nói chuyện, mấy con chuột đã đến cửa, trong một đámđông nghịt, tôi thoáng thấy như có lóe lên vài đôi mắt đỏ ngầu.
Vu Dương giơ một quả cầu lửa lên, đnag định ném xuống, tôi chợt thấy một thứ được giữ trong bầy chuột.
“Khoan đã!” Tôi vội kêu to, sau đó chạy nhanh đến chỗ cửa nhìn kĩ.
Không sai! Giữa bầy chuột có một con chuột khổng lồ, chân trước đứngcách mặt đất, khiêu khích nhìn chúng tôi, thứ trong miệng nó, chính làchủy thủ của tôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]