Vu Dương cứ như không hề nghe thấy gì cả, tiếp tục đi lên. Thẩm Thiên Huy dừng một lúc, thấy anh không có phản ứng gì nên cũng chẳng nói gìthêm.
Huyền Kỳ hoảng hốt, khẽ kéo tôi: “Em nghĩ tính tình của thứ đó không tốt lắm đâu.”
Tôi cũng hơi lo lắng nhưng khi thấy bước chân hai người kia không có ý muốn dừng lại, tôi đành kiên trì đi theo.
Đường lên núi hơi khó đi, trên bậc thang có bám nhiều rêu xanh, hơnnữa gần như là bị che phủ bởi cỏ dại ven đường, đi cẩn thận đến mấy dưới chân vẫn dễ trượt ngã, đi chưa được bao lâu mà cả người tôi đã đầy mồhôi.
So với chúng tôi, Diệu Diệu lại có vẻ vô cùng nhẹ nhàng, lúc thì xông lên đi đầu, lúc lại thướt tha sau cùng, thỉnh thoảng lại bổ nhào vàovài con côn trùng nho nhỏ bên bụi cỏ ven đường, nhàn nhã cứ như đang đidu ngoạn.
Tiếng gầm kia không xuất hiện nữa nhưng bất an trong lòng tôi lạicàng mãnh liệt. Tôi không tập trung nên khi đi được một đoạn, đột nhiêntôi bước hụt chân, thân thể lập tức mất trọng tâm, còn chưa kịp phát raâm thanh gì đã như trái banh lăn xuống núi.
Tôi nghe tiếng Huyền Kỳ kêu to nhưng không rõ cậu đang nói gì. Tôi cố gắng bảo vệ đầu và mặt mình nhưng không cách nào ổn định thân thể, cảngười bị vô số đất đá đập vào đau đớn. Khi tôi cảm thấy mình sắp rã rờithì đột nhiên rơi vào một khoảng không. Trong tình thế cấp bách, tôi đột nhiên túm đại lấy một thứ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-bien-lien/2023437/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.