“Nguyệt?” Vu Dương khẽ gọi.
Nguyệt vẫn không nhúc nhích, vẫn nằm yên như thế.
Sắc mặt Vu Dương dần trở nên trắng bệch, anh từ từ đứng lên, hai nắm đấm bên người đang nắm chặt khẽ run rẩy.
Vũ cúi đầu, có vẻ cực kỳ đau khổ, trưởng lão Tuyết yêu thở dài, quay đầu đi nơi khác.
“Chị, cô ấy…” Diệu Diệu rơm rớm nước mắt, cuối cùng chảy xuống thành hàng.
Trong lồng ngực tôi như có thứ gì nghèn nghẹn, hơi buồn bực, lại hơiđau xót, bởi vì tôi nhìn thấy nét bi thương còn lưu lại trên gương mặtNguyệt.
Quái thú ban nãy còn hung tàn mạnh bạo, lúc này lại chỉ như một conchó nhỏ ngoan hiền, kêu mấy tiếng nức nở, khẽ đưa đầu cọ cọ trên ngườicủa trưởng lão Tuyết yêu.
Thân thể Nguyệt bắt đầu hòa tan, trở thành một bãi nước, từ bãi nướccó một viên cầu phát ra ánh sáng màu lam nhạt, viên cầu bay lơ lửngtrước mặt mọi người.
Trưởng lão Tuyết yêu cẩn thận cất viên cầu đó, rồi chỉ chỉ về phíaquan tài trong suốt chứa Huyền Kỳ đang bay lơ lửng trên không trung.
Quan tài chậm rãi rơi xuống, sau đó, bắt đầu chậm rãi hòa tan.
Trưởng lão Tuyết yêu vỗ vỗ đầu con quái thú đang cọ cọ trên ngườimình, nói với Vu Dương: “Cậu ấy cũng không sao, tỉnh lại là không cóchuyện gì, dấu ấn của sừng thú trên trán chỉ là giả, sẽ không xuất hiệnnữa. Đúng rồi, người thổi sáo Vạn Thú là ai?”
Vu Dương cau mày: “Chạy mất rồi.”
Trưởng lão Tuyết yêu nhìn anh một lúc rồi nói:”Vừa nãy, khi cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-bien-lien/2023396/quyen-5-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.