“Chị ơi có phải không? Có phải không? Có phải không?” Diệu Diệu dánsát mặt vào mặt tôi, hỏi liên tiếp. Huyền Kỳ đứng lên, đến chỗ ngăn kéolấy một thứ gì đó quơ quơ.
Không đợi tôi hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, bên tai liền vang lêntiếng “meo meo”, Diệu Diệu nhanh chóng biến lại thành mèo, duỗi móngvuốt, cố gắng bắt lấy vật kia.
Lúc này tôi mới nhìn rõ, thứ Huyền Kỳ lấy ra là một con chuột đồ chơi lớn chừng năm, sáu centimét.
“Ở đâu ra vậy?” Tôi hỏi cậu.
“Thẩm Thiên Huy mua được.” Cậu cười cười, vung tay ném con chuộtxuống “Anh ấy nói ở trong có bạc hà mèo, Diệu Diệu hẳn sẽ thích.”
Quả nhiên, Diệu Diệu nhanh chân tung người nhảy lên, há mồm ngoạm lấy con chuột, kêu hai tiếng, sau đó ôm lấy con chuột lăn qua lăn lại trênđất, trông rất vui vẻ.
Nhìn cô ấy tạm thời không đếm xỉa đến tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Thanh Loan…chuyện….chuyện….” Tôi biết ngay là lòng hiếu kỳ của Huyền Kỳ lại bắt đầu lây lan nhưng cậu vẫn đang do dự, không biết có nên hỏihay không.
“Có người dùng dáng vẻ và pháp thuật giống hệt tôi đến Băng Nguyênlừa được sừng thú, Nguyệt nghĩ đó là tôi thật, trên người cậu lại có dấu ấn sừng thú giả, vì vậy nên mới bắt cậu làm con tin.” Vu Dương lạikhông hề e dè với đề tài này “Cô ấy triệu hồi Thủy Ngưng thú, nhưng tuvi không đủ, chỉ có thể miễn cưỡng khống chế, chưa kể là Thủy Ngưng thúcòn bị mất sừng, công lực cũng tổn hao rất nhiều, đến cuối cùng, cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-bien-lien/2023394/quyen-5-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.