“Tướng mạo vốn có.” Sao vậy, có gì không ổn à?
Người đàn ông “ồ” một tiếng, suy nghĩ một lúc, nói: “Anh ta giấu giiếm diện mạo của mình cũng đã gần mấy trăm năm rồi, hôm nay biến thân, rồi lại nổi giận, nói đi nói lại cũng không phải là chuyện tốt.”
“Có ý gì?” Tôi khó hiểu, trong lòng hơi cảm thấy bất an.
“Trên người của cô có Ô Thiên ấn, bất kể là vì sao, ít nhất, anh ta cũng sẽ không hại cô.” Người đàn ông lại không nói rõ ràng “Nhớ kĩ, tình thế càng trở nên khó khống chế, cô càng phải giữ cho mình tỉnh táo.”
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Tham Lang không thích nhất là kiểu ăn nói vòng vo này.
Người đàn ông không thèm để ý đến anh ta, nhìn một lúc, mới cười cười: “Đối với một người thường, những chuyện này quả thật vô cùng nghiêm trọng, nên cảm thấy may mắn vì cô không phát điên, hay nên khen ngợi cô quá mạnh mẽ đây? Bất kể thế nào, trước lúc mọi chuyện kết thúc, cô phải kiên trì. Được rồi, đi đi.”
“Anh cứ việc tỏ vẻ huyền bí, cho mấy chuyện anh giấu trong bụng đều thối cả lên đi, độc chết anh, nhịn chết anh đi.” Tham Lang tức giận nguyền rủa xong, không thèm quay đầu đi thẳng.
Tôi còn muốn hỏi, lại thấy hình dáng người đàn ông dần trở nên mơ hồ, sau đó biến mất hẳn.
“Còn đứng ngốc ở đó à, còn không mau đi?” Sau lưng truyền đến giọng nói không thể nhịn được nữa của Tham Lang “Không thể không nói, giờ chắc anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-bien-lien/2023079/quyen-15-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.