Trầm Lạc Phong nhìn Liễu Ức Vân ngủ say, lộ ra tươi cười mệt mỏi, đi lên trước lặng lẽ mở chăn ra chui vào, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy thân hình hắn, cảm giác được xúc cảm quen thuộc, cuối cùng thoải mái thở dài, đến tim đều giống như đập vững vàng hơn. Sau khi quả quyết cự tuyệt Tiên Mộng Liên y mới phát hiện, y như thế nào yêu hắn, cho dù không cần gia đình không cần con nối dòng y cũng không nguyện để hắn lại chịu ủy khuất. Cúi đầu nhẹ nhàng hôn sau tai Liễu Ức Vân, tựa như thở dài nhẹ nhàng lẩm bẩm, “Ngươi có biết không, ta có bao nhiêu để ý đến ngươi?” Chôn đầu vào giữa cổ hắn, thu lại cánh tay nhẹ nhàng ôm hắn. Lúc này đối lưng Liễu Ức Vân từ từ mở mắt, kỳ thật từ lúc y tiến vào cửa hắn đã tỉnh lại. Y hôm qua đột nhiên thổ lộ làm hắn gần như một đêm không ngủ, mặc dù thanh âm dưới đáy lòng cho biết hắn không thể tin tưởng, nhưng tâm đã bị tàn phá không chịu nổi vẫn như cũ vì y rung động không thôi. Mà vừa mới y hành động nhẹ nhàng phảng phất như bảo hộ một thứ dễ vỡ càng làm hắn cảm thấy mê hoặc, đáng tin tưởng y sao? Nếu này lại bị lừa, chính mình còn có thể chấp nhận sao? Mà nếu quả thật là bị lừa, y còn có thể được cái gì từ hắn đâu? Cảm thụ tiếng tim đập hữu lực truyền từ sau lưng, Liễu Ức Vân cảm thấy trong lòng hắn mặt nước lặng lại nổi lên một tia lăn tăn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-ai-phong-van/2380248/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.