Sương phòng phía đông Đoan vương phủ, trong buồng nồng nặc mùi rượu, trên bàn giữa phòng lăn lốc một đống bình rượu trống rỗng. Lúc này Trầm Lạc Phong ghé vào trước bàn, một khuôn mặt đầy men say, nhưng vẫn không ngừng uống rượu.
“Vì cái gì, vì cái gì ngươi không thể tin tưởng ta?” Lại uống một hớp rượu lớn, Trầm Lạc Phong đối mặt với khoảng không thì thào chất vấn, phảng phất như Liễu Ức Vân ở đây.
“Vì cái gì không chịu gặp ta, ngươi có biết hay không ta cũng rất thống khổ!” Lại ngửa đầu, phảng phất như một hơi uống sạch rượu trong bình.
“Rượu! Người đâu, lấy rượu cho ta!” Y hướng phía ngoài kêu to, lập tức say không còn biết gì như bùn nhão ghé vào trên bàn.
Cảm giác có gì khác lạ, y trở nên hoảng hốt, có người mở cửa chậm rãi đến bên y, tay người này nhẹ nhàng phủ lên đầu y. Là ai? Y ngẩng đầu muốn nhìn rõ người đó, nhưng quá say làm y không nhìn rõ cái gì.
“Đừng uống nữa, thực hại thân!” Người đó ôn nhu thở dài.
“Ai?” Là ai như thế ôn nhu nói chuyện nói y, có phải là hắn? “Vân nhi, là ngươi sao?” Y hồ loạn bắt lấy tay người đó hỏi.
Cảm giác cánh tay trong lòng bàn tay y run rẩy một chút, y mừng như điên, “Vân nhi! Ngươi cuối cùng cũng đến, ngươi cuối cùng cũng tha thứu cho ta!” Y mạnh mẽ đứng lên ôm chặt người đó vào trong lòng mà hưng phấn kêu.
Bị Trầm Lạc Phong ôm chặt Tiêu Mộng Liên mặc dù thực vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-ai-phong-van/2380246/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.