Trầm Lạc Phong phát giác vài ngày nay y thật sự trở nên không phù hợp, từ ngày đó bắt đầu, mặc dù y về nhà thì vẫn muốn uống chè đậu đỏ, nhưng lại khước từ nha hoàn bưng cho y. Chè đậu đỏ trong vắt mát mẻ vẫn như cũ uống tốt lắm, nhưng lại không thể như dĩ vãng làm y hết nóng, ngược lại làm y cảm thấy càng thêm phiền muộn, hai mắt y luôn không tự giác tìm thân ảnh Liễu Ức Vân, giống như chỉ có thể nhìn đến thân ảnh của hắn xuất hiện trong tầm mắt mình, cổ nôn nóng trong lòng ngực liền trong nháy mắt biến mất. Mỗi khi nhìn hắn khập khiễng kiên trì bước vào triều, y liền không hiểu sao thấy tức giận, hắn là đứa ngốc à? Không hiểu phải chiếu cố chính mình sao? Mỗi lần cùng Liễu Ức Vân không hẹn mà gặp thì, Liễu Ức Vân thật cẩn thận dùng ống tay áo che lại hai bàn tay run rẩy, đều làm y quay về ký ức ngày đó y hất đổ chè đậu đỏ cố ý dùng lời nói làm hắn đau lòng. Trời biết, tựa như bây giờ, nếu y không nói một ít lời làm tổn thương hắn để chính mình có thể trốn tránh mà rời khỏi, y thực có thể vọt tới chặt chẽ ôm lấy hắn. Tâm tình y vì thuận theo hỉ giận của hắn mà lên xuống, thế nào lại như vậy, y cảm thấy không giống chính mình. Hơn nữa đã hai lần, y phát giác thậm chí cả thời gian cơm chiều cũng không thấy hắn, y mới cảm thấy Liễu Ức Vân đang trốn tránh y. Vốn định như vậy cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-ai-phong-van/2380217/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.