Trên đường về nhà, Liễu Ức Vân cảm thấy trong lòng thực loạn, chuyện phát sinh hôm nay trong lúc nhất thời khiến hắn khó có thể tiếp thu, lại hồi tưởng lại câu nói vui đùa của thái tử “Ái đệ mà sốt ruột? Ha hả, đến cả thái tử cũng đều nhìn ra a” Hắn thầm nghĩ làm một hảo ca ca, hắn làm chắc cũng không tệ đi, kể cả lúc gặp mặt không lịch sự thái tử cũng nhìn ra, vì cái gì Lạc Phong luôn làm như không thấy? “Ha hả” tự giễu cười cười, nếu là làm như không thấy còn may, Lạc Phong căn bản là thập phần chán ghét hắn. Từ lúc Lạc Phong còn nhỏ đã bắt đầu, y chưa bao giờ cấp cho mình một sắc mặt tốt, bất luận mình làm như thế nào, sau đó dần thay đổi thành lạnh lẽo trào phúng cùng trừng mắt hướng hắn, thậm chí còn thêm quyền cước, trước kia tưởng năm đó đã gỡ được chút khúc mắc bên ngoài, mà theo Lạc Phong dần lớn lên, y đối với chính mình thái độ không tốt lại hung ác chỉ có tăng chứ không giảm, mặc dù sẽ không như lúc bé đối với hắn dùng quyền cước, nhưng biểu tình mỗi lần nhìn đến hắn đều giống như nhìn đến thối trùng đáng ghét, ngữ khí lạnh như băng phảng phất như đối mặt với y là cừu nhân hội làm hắn khổ sở thương tâm rồi lại nhiều hơn là sự vô thố, chính mình rốt cuộc lúc nào đắc tội Lạc Phong?
Hắn cùng Lạc Phong không giống nhau, hắn là con riêng của phụ vương, mặc dù phụ vương để hắn trụ trong vương phủ, mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-ai-phong-van/2380214/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.