Trong giới thời trang, công ty Đế Bối Nhi cũng xemnhư có tiếng tăm không nhỏ. Danh tiếng này là do công ty không ngừng pháttriển, mở rộng nghiệp vụ mà làm nên. Vài năm gần đây, những sản phẩm của côngty đã phổ biến trên toàn cầu, riêng ở khu vực Đông Nam Á đã tập trung khoảnghơn một trăm chi nhánh.
Công ty chủ yếu thịnh hành thời trang cho giới trẻ,hàng năm đều tổ chức các show diễn thời trang lớn; các tác phẩm tham gia đềuđược chọn lọc cẩn thận, không chỉ quảng bá sản phẩm mà còn chiêu mộ nhân tài vềlàm nhà thiết kế riêng cho công ty.
Phòng kế hoạch chịu trách nhiệm chuẩn bị trang phụctheo mỗi quý, đồng thời quảng cáo, truyền bá sản phẩm mới.
Lần này, hẹn gặp cô là người giữ một vị trí rất quantrọng trong công ty – trưởng phòng kế hoạch Thi Dịch Phàm – đồng thời cũngchính là đàn anh thời trung học của Đường Tâm Nhu.
Đường Tâm Nhu có nằm mơ cũng không ngờ rằng DịchPhàm – người mình vụng trộm thầm mến thời còn đi học lại xuất hiện ngay trướcmắt.
“Tâm Nhu, Dịch Phàm sau khi tốt nghiệp trung học thìđi bồi dưỡng nghiệp vụ, sau nhiều năm không gặp, bây giờ anh ấy đã là nhà thiếtkế nổi tiếng trong giới thời trang.” Đường Thu Sinh vỗ vai bạn tốt, giới thiệuthân phận anh với cô em gái.
“Đã lâu không gặp em, Tâm Nhu.” Thi Dịch Phàm mỉmcười chào cô, phong thái chín chắn cùng sự nghiệp thành công làm anh đẹp traihơn trước nhiều.
“Chào anh.” Đường Tâm Nhu rụt rè gật đầu, gặp lạithần tượng hồi còn đi học làm cô kinh ngạc không dứt, hơn nữa căn phòng sangtrọng này khiến cô không thể xử sự như bình thường, mà trở nên thận trọng, e dèhơn.
Dịch Phàm và anh ba là điển hình của hai mẫu đàn ônghoàn toàn khác biệt. Anh ba cởi mở phóng khoáng, bạn bè xung quanh tính cáchcũng tương tự; còn Dịch Phàm mang vẻ hào hoa phong nhã làm người ta có ấn tượngsâu đậm.
“Dịch Phàm bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn bớtchút thời gian đến xem trang phục em thiết kế, còn không mau cám ơn người tađi.”
Đường Tâm Nhu ngại ngùng kèm theo chút hồi hộp, haimá đỏ lên, gật đầu đáp:
“Cám ơn anh, Dịch Phàm.”
“Đừng khách sáo, sau nhiều năm không gặp, em trở nênhấp dẫn hơn nhiều.”
Đáy mắt trong veo lóe sáng khác thường, nhiều nămkhông gặp, cô bé trước đây mặt mũi thường xuyên lấm bùn đã trở thành một thiếunữ mười tám duyên dáng, yêu kiều rồi.
Đường Thu Sinh đứng một bên tiếp lời: “Em gái tớ từnhỏ đã đáng yêu, bây giờ lớn lên càng ngày càng xinh đẹp. Đứa con gái yêu củacha mẹ tớ lại sống một mình ở Đài Bắc nên họ thật sự rất lo nó có bị đói haymắc bệnh không. Lần này tớ lên đây là muốn xem nó có tự chăm sóc được cho bảnthân không.”
“Em đâu phải trẻ con!” Tâm Nhu lẩm bẩm một câu.
“Em đó, từ nhỏ đã ngây thơ, làm việc lại dễ xúcđộng, chỉ cần không để ý là em đã phạm sai lầm rồi.”
Mặt Đường Tâm Nhu đỏ lên, liếc mắt lườm anh ba. Anhkhông có chuyện gì khác để nói hay sao mà suốt ngày nhắc lại chuyện hồi nhỏ củacô trước mặt Dịch Phàm. Đúng là chả nể mặt cô gì cả. Cô lơ đãng nhìn sang DịchPhàm, thấy gương mặt tươi cười của anh ấy thì lại xấu hổ cúi xuống.
Ngồi bên cạnh cô, Đinh Vũ lặng lẽ quan sát tất cả,từ đầu đến cuối không nói một câu nào.
Ba người nói bao nhiêu chuyện nhưng lại không nhắcđến bộ thiết kế khiến Tâm Nhu thấy hơi lo lắng.
“Xin hỏi, không biết anh Dịch Phàm có ý kiến gì vềtác phẩm thiết kế của em không?” Cô lo lắng không yên, băn khoăn hỏi.
“Ý tưởng thiết kế rất mới, trong đó có vài chi tiếtanh muốn hẹn em cùng nói chuyện, vậy có tiện không?”
Tâm Nhu mừng rỡ, vội vàng gật đầu: “Tất nhiên, bấtcứ lúc nào em cũng có thời gian.”
Ánh mắt sắc lẻm của Đinh Vũ càng sẫm lại, hắn vẫnduy trì vẻ trầm mặc như lúc đầu.
Đường Thu Sinh quay ra cười với em gái: “Anh đã nóirồi mà, em không cần phải lo lắng. Anh thấy cũng không còn sớm nữa, chúng rakhông nên làm lỡ thời gian của Dịch Phàm. Em cùng Đinh Vũ lên xe trước đi, chờanh và Dịch Phàm nói nốt vài câu sẽ lập tức ra ngay.”
“Vâng.” Tâm Nhu nhận lấy chiếc chìa khóa xe, đứngdậy cùng Đinh Vũ, “Anh ba, Dịch Phàm, bọn em đi trước đây.”
“Đi nhanh đi, anh sẽ ra ngay thôi.” Đường ThuSinh vẫy tay đáp lại.
Đợi cho hai người đi hẳn, Đường Thu Sinh lập tức nắmlấy thời gian, không quanh co lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề: “Nói thật đi,cậu cảm thấy thế nào?”
Trong văn phòng chỉ còn hai người bạn đồng môn bọnhọ, Thi Dịch Phàm cũng không muốn che giấu chuyện gì, thân mình thoải mái dựavào lưng ghế, mười ngón tay đan trước ngực, tự nhiên bày ra tư thế nhà kinhdoanh.
“Chúng ta là bạn học cũ, tớ cũng không gạt cậu, ýtưởng thiết kế của em gái cậu rất mới nhưng – Thi Dịch Phàm lắc đầu nói – Thứlỗi cho tớ nói thẳng, ý tưởng mới vượt quá sức tưởng tượng của người bìnhthường, vả lại cũng không thích hợp.”
“Ý cậu là không thể tuyển dụng lâu dài?”
“Đúng vậy, thật ra ưu điểm lớn nhất chính là ngườimẫu rất đẹp.”
“Này, cấm cậu có ý gì với người mẫu đấy nhé.” ĐườngThu Sinh khẩn trương cảnh cáo.
Thi Dịch Phàm hứng thú nhướn mi.
“Hóa ra là cậu thích mẫu người này?”
“Tớ chưa từng gặp mĩ nữ nào như vậy, trên người côấy tản ra khí chất tao nhã kèm theo vẻ lạnh lùng. Cô gái trong mộng ở ngaytrước mắt, tớ đang cố gắng theo đuổi cô ấy, cậu đừng tranh với tớ đấy.”
“Yên tâm đi, tớ không có hứng thú với đàn bà cao gầylạnh lùng, tớ cảm thấy em gái cậu rất đáng yêu.”
Đường Thu Sinh vừa nghe, trong lòng mừng rỡ, cố ýcường điệu thêm: “Đó là chuyện đương nhiên, em gái tớ từ nhỏ đến giờ không biếtđã có bao nhiêu nam sinh theo đuổi.” Hắn vừa nói vừa quan sát phản ứng của ThiDịch Phàm.
“Cô ấy có bạn trai rồi sao?”
Tuy rằng Thi Dịch Phàm cố ý tỏ vẻ thờ ơ nhưng cùnglà đàn ông, Đường Thu Sinh sao lại không nhìn ra hắn rất có cảm tình với TâmNhu. Đường Thu Sinh giả vờ thở dài.
“Không có, cho nên cả nhà chúng tớ mới lo lắng đếntận bây giờ, ngay cả một bóng đàn ông bên người cũng không thấy. Vừa rồi cậucũng thấy rồi đấy, em gái tớ đáng yêu như vậy, đàn ông vừa nhìn đã yêu, saokhông khiến cho người ta lo lắng, đề phòng nó bị người xấu lừa gạt chứ?”
Đường Thu Sinh chú ý vẻ mặt của Thi Dịch Phàm, biếtrằng lời nói của mình đã có tác động đến hắn.
Thi Dịch Phàm có sự nghiệp thành đạt, nhân phẩmkhông tồi, lại là bạn cũ hồi trung học, nếu cậu ấy có ý với Tâm Nhu thì thậttốt quá. Thật ra hôm nay hắn sắp xếp cuộc hẹn này còn có mục đích khác, khôngphải vì thiết kế của em gái mà muốn tạo cơ hội cho hai người gặp mặt. Hắn biếttrước đây Tâm Nhu rất có thiện cảm với Dịch Phàm, hơn nữa hắn được cha mẹ nhờcậy, lần này hắn đến Đài Bắc không chỉ để mở chi nhánh mà còn mang trọng tráchâm thầm tìm vị hôn phu tốt cho em gái.
Vừa đúng lúc hắn gặp lại Thi Dịch Phàm – bạn cùngtrường trung học nhiều năm không gặp, vừa đi nước ngoài trở về, liền nảy ra ýđịnh này.
Hắn chắc chắn Thi Dịch Phàm sau khi thấy Tâm Nhunhất định sẽ thích, hơn nữa điều kiện Thi Dịch Phàm tốt như vậy rất thích hợplàm em rể hắn, cho nên hắn mượn danh nghĩa thiết kế trang phục để giới thiệuhai người. Mọi việc dường như rất suôn sẻ.
Trang phục thiết kế của Tâm Nhu có được chọn haykhông không quan trọng, quan trọng là Thi Dịch Phàm có động lòng hay không.
Hắn hiểu rõ em gái mình có sức quyến rũ rất lớn vớiđàn ông, ai gặp cũng có cảm tình, ngay cả bốn anh em nhà bọn họ đều thương yêuem gái hết mực. Chỉ cần là đàn ông độc thân thấy Tâm Nhu hai mắt liền sáng lên.Mà thực tế chứng minh hắn đã đoán đúng, thấy Thi Dịch Phàm nhìn em gái hắn chămchú, hắn biết kế hoạch của mình đã thành công.
Phương thức tiếp cận ngay cả đương sự cũng không haybiết gì, Đường Thu Sinh đắc ý tự khen mình cao minh.
Hắn cầm lấy chén nước, uống một ngụm, tiếp tục nói:“Cho nên tớ mới nhờ cậu đừng từ chối nó, nghĩ cách làm cho nó hiểu được giớithiết kế cạnh tranh tàn khốc, chờ nó chết tâm sẽ ngoan ngoãn lập gia đình, ởnhà giúp chồng dạy con.”
Thi Dịch Phàm dường như cũng ngộ ra: “Cậu hi vọng tớnhận Tâm Nhu để không làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy, sau đó khiến côấy hiểu được sự thật tàn khốc, chuyện này so với việc cô ấy ở bên ngoài bịngười khác lừa gạt thì tốt hơn nhiều phải không?”
“Đúng vậy, chính là ý này, cậu thấy thế nào? Nể tìnhbạn học cũ mà giúp tớ lần này đi!”
Thi Dịch Phàm cười đáp: “Trong phạm vi quyền hạn, tớcó thể sắp xếp thử xem.”
“Thật tốt quá! Tớ biết cậu rất nghĩa khí mà! Tốtrồi, kế hoạch của tớ là thế này, như thế… như thế…”
Đường Thu Sinh đem chủ ý trong lòng nói cho Thi DịchPhàm, hiện tại hai người đã có tình ý với nhau, kế tiếp chờ em gái hắn đồng ýlà xong. Hắn làm anh trai chẳng những có thể giải quyết nỗi băn khoăn, mà còncó thể bàn giao với cha mẹ, không chừng ít lâu sau còn được thấy dáng vẻ TâmNhu mặc váy cưới, cũng không chừng hai anh em đồng thời hoàn thành việc chungthân đại sự. Tưởng tượng Đinh Vũ mặc váy lụa trắng, tay ôm bó hoa cưới, ĐườngThu Sinh không nhịn được mà cười toe toét.
Sau khi ra khỏi văn phòng, Đinh Vũ và Tâm Nhu liềnđi về hướng bãi đỗ xe. Dọc đường đi, Tâm Nhu không ngừng cười nói.
“Dịch Phàm hình như rất hứng thú với thiết kế củatôi! Cô nghĩ anh ấy có ký hợp đồng cùng tôi không? Nói không chừng, lần nàythần may mắn thực sự chiếu cố tôi rồi. Nhưng có phải tôi suy nghĩ quá nhiềukhông nhỉ, nhỡ người ta chỉ nói khách sáo như vậy thôi thì sao?”
Đinh Vũ làm mặt lạnh lùng, không nói một câu, trênmặt viết rõ hai chữ “hờn giận”. Loại quần áo cho ăn mày mà có người coi trọngmới lạ, chỉ có cô gái ngu ngốc này mới tưởng thật, đến lúc bị người ta bán đirồi cũng không biết.
“Dịch Phàm không hổ là quản lý của một công ty lớn,cách nói năng và bộ dáng thật không giống người thường, thoạt nhìn đã thấy làngười lời hứa tựa ngàn vàng, hẳn anh ấy sẽ không nói lấy lệ đâu. Nếu Dịch Phàmthật sự liên lạc lại, cô bảo tôi phải làm gì bây giờ?”
Dù sao thì cũng không liên quan đến mình, hắn khôngcần quan tâm. Nhưng nghe cô mở miệng Dịch Phàm, ngậm miệng Dịch Phàm, tronglòng lại xuất hiện một ngọn lửa không tên thiêu đốt. Cô gái chết tiệt này saocứ gọi tên người ta thân thiết như vậy!
“Cô nói xem khi nào thì Dịch Phàm hồi âm? Vừa rồianh ấy muốn tôi chọn thời gian, có phải là muốn nói chuyện hợp tác không nhỉ?Oa! Nếu vậy không phải là tôi sẽ hết khổ rồi sao! Này? Sao cô không nói gìthế?”
Cô gái chậm chạp này dông dài ít nhất mười phút, giờmới phát hiện ra hắn không nói chuyện, thật đúng là nha đầu chết tiệt!
“Vũ, sao trông cô giống như đang mất hứngvậy?” Một tay kéo góc áo của hắn, nhỏ giọng hỏi.
Đinh Vũ hất tay cô ra, đi thẳng về phía trước, ngaycả quay đầu lại cũng không quay làm cô ngẩn người chạy theo.
Người cao thì bước chân cũng dài hơn, cô phải đi nămbước mới theo kịp một bước của hắn.
“Vũ, tại sao cô không để ý đến tôi? Đợi tôi với, tôiđã chọc giận cô sao?” Cô cố gắng nhớ xem mình khi nào, vì chuyện gì, như thếnào mà làm cô ấy mất hứng nhưng nghĩ cả buổi cũng không ra. Thái độ lạnh lùngcủa Đinh Vũ khiến cô vô cùng hoảng loạn.
“Vũ, nói cho tôi biết đi, mà thôi, cô cứ mắng tôi đinhưng đừng phớt lờ tôi được không? Tôi thấy buồn lắm.”
Cô theo sát phía sau Đinh Vũ, gấp gáp không biếtphải làm thế nào cho phải.
Mỗi khi bạn tốt giận cô, cô đều không có cách giảiquyết, càng không chịu nổi vẻ lạnh lùng không nói một lời, việc này so với việccho cô một đấm còn khổ sở hơn. Hơn nữa cô cũng không hiểu sự tình như thế nào,càng không nhịn được muốn biết nguyên nhân, bằng không trong lòng sẽ rất khóchịu.
“Vũ…” Cô nắm chặt tay hắn không buông.
Đinh Vũ muốn giật ra nhưng làm thế nào cũng khôngrút ra được, suýt nữa thì quên mất sức cô rất khỏe. Đôi mắt sắc nhọn hung hăngquét tới, đang muốn đuổi cô đi thì lại thấy đôi mắt to vô tội vương vài giọtnước, khiến hắn sững sờ ngay tại chỗ.
“Sao cô lại khóc?”
“Bởi vì cô không thèm để ý đến tôi!” Cô tủithân đáp.
“Vậy có cần thiết phải khóc không?”
“Vì tôi rất buồn mà!”
Nghe ngữ khí chống đối cùng hốc mắt hồng hồng kia,lông mày hắn nhăn lại thành hình chữ bát (八). Bởi định khóc mà hai lỗ mũi bé nhỏ run run, vẻ mặt vô cùng buồn cười.Nếu muốn làm bé con khóc tướng thì cô đã thất bại nhưng đủ để tâm trạng hắn tốt lên.
Hắn nhíu mày hỏi: “Buồn từng nào?”
“Rất buồn, rất buồn, rất buồn.” Mỗi lần lặp lại, ngữkhí của cô càng thêm trịnh trọng, như thể sợ hắn không biết cô thật sự rấtbuồn.
Nghe cô nói vậy, trong lòng Đinh Vũ dâng lên thứ cảmgiác tự hào, cũng bớt giận không ít, hắn không ngờ lại có thể làm cô thương tâmđến vậy.
“Bộ dáng khóc lóc của cô thật khó coi.” Nhẹ giọngtrách đồng thời vươn một bàn tay lau nước mắt cho cô, ra lệnh, “Đừng khóc nữa.”
“Cô không giận tôi nữa sao?”
“Tôi đâu có tức giận, tất cả là do cô tự suy diễnthôi.”
“Vừa nãy rõ ràng mặt cô rất tức giận mà! Tôi gọi cônhưng cô không thèm để ý lại còn gạt tay tôi ra, không phải tức giận thì làgì?” Cô chu miệng lên, uất ức phản bác.
“Tôi vui vẻ, không được sao? Vả lại sau khinghe cô nói, giờ tôi cảm thấy tức giận rồi.”
“Không được! Cô đừng phớt lờ tôi mà, Vũ!”
Thấy cô thức thời làm tâm trạng hắn vô cùng sungsướng, muốn đem cô gái nhỏ trước mặt ôm vào lòng, mà hắn đã thật sự làm nhưvậy, cánh tay ôm cô vào lòng, khẽ mắng một câu: “Đồ ngốc!”
Đinh Vũ cười? Đường Tâm Nhu mừng thầm, nhìn chằmchằm gương mặt tươi cười của Đinh Vũ, cũng vui vẻ nở nụ cười. Tuy rằng không rõvừa rồi cô ấy tức giận cái gì nhưng không quan trọng, chỉ cần Đinh Vũ khôngphớt lờ cô là được rồi.
“Chúng ta đi hóng gió đi!” Hắn nói.
“Được! Chờ anh ba quay lại rồi đi…”
“Chỉ hai chúng ta đi thôi.” Hắn ngắt lời cô.
“Nhưng mà…”
Hắn lạnh lùng hỏi: “Có muốn đi không? Không muốn thìthôi.”
“Muốn, muốn…” Tâm Nhu vội vàng gật đầu, sợ cô lạitức giận, bây giờ mới phát hiện ra Đinh Vũ cũng có lúc không thể động tới,không biết vì sao cô lại rất để ý việc này.
Nhìn thấy nụ cười mê đảo chúng sinh của cô, Tâm Nhuvứt sự do dự ra khỏi đầu, quyết định không để ý đến anh ba mà cùng Đinh Vũ láixe đi hóng gió.
Dù sao thì anh ba nhất định sẽ thông cảm! Cùng lắmlà bị mắng một trận, còn hơn là chọc giận Đinh Vũ, thật đáng sợ.
Trong lòng lẩm nhẩm: “Xin lỗi, anh ba.”
Cô trọng bạn khinh anh, thật xin lỗi.
***
Đêm khuya yên tĩnh, ngoại trừ vầng trăng đang chiếusáng ngoài cửa sổ, ai ai cũng đang chìm trong mộng đẹp.
Tuy nhiên, thợ săn sói vẫn còn tỉnh, không gian yêntĩnh đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống hắn cũng có thể nghe thấy, Đinh Vũquay đầu nhìn cô gái đang khò khò ngủ bên cạnh. Ngày qua ngày, hắn cùng côchung giường, nhìn rõ toàn bộ tư thế ngủ từ trên xuống dưới của cô.
Hắn xoa cằm, râu phải thường xuyên cạo, lông châncùng lông ngực phải nhổ định kì, còn phải chăm sóc da mặt đúng giờ, bao nhiêucông đoạn phức tạp này đều lợi dụng lúc Tâm Nhu ngủ say mà tiến hành.
Hắn lặng lẽ xuống giường, đi vào phòng tắm, tháo tócgiả xuống, cởi lớp da không một tì vết che ở yết hầu ra, khôi phục lại dáng vẻđàn ông vốn có.
Đinh Vũ nhìn vào gương, chậm rãi vuốt chòm râu mớimọc ở cằm, âm thầm bội phục Hạo Liệt phát minh ra đạo cụ công nghệ cao giúp hắncó thể đóng vai phụ nữ một cách hoàn mĩ mà không phiền phức.
Dùng miếng da giả này giống như đang bôi một lớp kemdưỡng da, thoạt nhìn thì không khác biệt là mấy, ngay cả râu mép vừa thô vừacứng cũng bị che lấp hết.
Lớp da giả tại yết hầu được dán vô cùng cẩn thận,theo như Hàn Hạo Liệt nói là do bạn làm diễn viên của hắn ở Đức chế ra, muốnbao nhiêu cũng có…
Mà Đinh Vũ khâm phục nhất chính là bộ da giả trêntay vô cùng mềm mại, so với da phụ nữ còn mềm hơn, trang bị ở trên người còn cóthể sử dụng trong thời gian dài.
Bình thường hắn chỉ có thể thừa dịp đêm khuya cạorâu, nhổ lông chân, rửa mặt chải đầu qua loa nhưng giả trang làm con gái mộtthời gian, hắn cần tắm nước lạnh cho thoải mái.
Dội nước lạnh lên toàn thân khiến hắn cảm thấy thậtthoải mái, khẽ thở nhẹ. Hắn có thể yên tâm tắm là vì sau mấy ngày ở chung, hắnphát hiện cố gái Đường Tâm Nhu này một khi đã ngủ thì giống hệt lợn chết, ngủmột mạch đến tận sáng.
Sau khi tắm nước lạnh, hắn quấn khăn bông quanhngười, đi về phía tủ lạnh, lấy ra một lon bia, đang muốn mở miệng uống thì cảmthấy có sự khác thường. Đinh Vũ nhạy bén dừng động tác, lẳng lặng đưa mắt tìmkiếm trong bóng tối.
Hắn khẳng định trong phòng khách có người, hơn nữatheo sự dao động của không khí truyền tới thì có thể thấy người này đang đếngần hắn.
Hắn rất nhanh xoay người trở lại, tấn công đốiphương, đánh bay con dao nhỏ trên tay kẻ xâm nhập.
“Hả? Ngươi là đàn ông!” Đối phương kinh ngạckêu to.
Không thể lầm được, rõ ràng chỉ có một cô gái mớiđúng, sao lại nhảy ra một người đàn ông?
Tình huống bất ngờ này khiến cho đối phương hoàntoàn không có thời gian trở tay. Tên kia vốn tưởng chỉ cần ứng phó qua loa,nhưng Đinh Vũ nhanh như chớp tấn công hắn khiến hắn vô cùng hoảng hốt.
Đinh Vũ đã sớm thích nghi được với bóng tối, nhìn rõvị trí đối phương, thừa dịp tên kia vẫn còn đang thất kinh nhanh tay ra quyền.Lúc này trong góc, một bóng đen nhảy ra, đánh về phía hắn, thừa dịp Đinh Vũ sơhở lập tức giải nguy cho đồng bọn.
Hóa ra là có hai người!
Đinh Vũ lạnh lùng hỏi: “Mai Côi Chi Lang?”
Thân thể đối phương chấn động, động tác cũng trở nênngập ngừng, có thể thấy bọn họ rất kinh hãi trước câu nói của Đinh Vũ.
“Là cái bẫy! Đi mau.”
Khóe miệng Đinh Vũ nhếch lên, chờ đợi con mồi xuấthiện đã lâu khiến nhiệt huyết toàn thân hắn dâng trào, sao có thể dễ dàng bỏqua cho bọn chúng. Móng vuốt sói vươn ra, xem tụi mày định trốn đi đâu.
“Bốp!”
Đỉnh đầu Đinh Vũ đột nhiên truyền đến một cơn đauđớn kịch liệt, làm hắn nhất thời không chống đỡ nổi mà quỳ rạp trên mặt đất.
“Thằng trộm chết dẫm! Dám xông vào trộm đồ này!”Đường Tâm Nhu cầm cây gậy trong tay hét lớn một tiếng.
Mai Côi Chi Lang nào dám lưu lại thêm nữa, lập tứclợi dụng cơ hội tẩu thoát.
“Đứng lại! Không được chạy!” Đường Tâm Nhu coingười dưới chân như tấm thảm, giẫm qua, tiếp tục đuổi theo hai gã trộm kia.
Đuổi tới ngoài cửa, đối phương chia làm hai hướngchạy, trong khoảnh khắc Tâm Nhu không biết đuổi theo bên nào. Cơ hội bắt trộmvuột mất, cô đang ảo não hết sức bỗng nhiên nhớ ra!
Không sao! Trong phòng khách còn một con sói bị côđánh bất tỉnh.
Bởi vậy, cô vội vàng quay lại phòng, phát hiện ngườiđã không thấy bóng dáng đâu, lúc này đột nhiên nhớ tới Đinh Vũ. Nguy rồi, khôngphải…
“Đinh Vũ! Đinh Vũ!” Cô đi khắp nhà gọi, nếu Đinh Vũ màcó chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?
Khi cô gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng thì cửaphòng tắm khẽ mở hé ra một khe hở, bên trong truyền đến giọng nói của Đinh vũ.
“Tôi ở trong này.”
Tâm Nhu vô cùng vui mừng hỏi: “Đinh Vũ, cô không saochứ?”
“Vừa rồi tôi đang tắm thì nghe thấy tiếng ồn, rốtcục có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Có trộm.”
“Cái gì? Trời ơi, thật đáng sợ…” Hắn học tiếng kinhhô của phụ nữ.
“Đừng sợ, kẻ trộm bị tôi đánh chạy hết rồi,tôi chỉ muốn xem xem cô có việc gì không thôi?”
“Tôi không sao, còn cô?”
“Tôi đương nhiên không sao, vừa rồi tôi dùng cây gậyđánh vào đầu tên trộm, còn giẫm mạnh lên hắn, đáng tiếc vẫn để bọn chúng chạythoát. Cô đừng lo lắng, có tôi ở đây, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô. À, cô khôngsao thật chứ?”
Bên trong phòng tắm quá tối cho nên cô định tiến lênvài bước.
“Đừng đến đây, bây giờ tôi không mặc quần áo đâu.”
“Vậy được rồi, chỉ cần xác định cô không sao là tốtrồi, sau này cửa phải khóa chặt, ngoại trừ tôi thì trăm ngàn lần đừng cho ngườikhác vào.”
Dặn dò xong xuôi, Tâm Nhu liền cầm gậy đi tới từngxó xỉnh, xác định không có ai trốn trong nhà. Tên trộm thứ ba nhất định là thừadịp cô đuổi theo liền đào tẩu, cô không ngừng mắng chửi, nếu cô mà bắt đượcnhất định sẽ cho hắn biết tay.
Cửa phòng đóng lại không tiếng động, Đinh Vũ thêthảm ngồi xổm trên mặt đất, chịu đựng cơn đau buốt trên đỉnh đầu.
Cô gái chết tiệt! Ra tay nặng như vậy, muốn hại chếthắn sao?
Hắn một tay ôm đầu một tay xoa xoa tấm lưng âm ỉ đaudo bị cô giẫm lên, miệng hung hăng chửi thề. Được lắm! Mối hận hôm nay khó cóthể quên, cô không thể không bồi thường hắn.
Đáng giận! Đau chết mất thôi!