Tiêu Manh lo lắng nói: "Chắc tại cha ăn nhiều nên bị đau răng đấy, mặc dù đồ ăn ở đây ngon thật, nhưng cha cũng đừng ham ăn đến thế chứ!"
Tiêu Sở trừng Tiêu Manh: "Ham ăn? Con mới là đứa ham ăn đó! Suốt ngày chỉ biết ăn thôi."
Tiêu Manh bĩu môi: "Nói xạo, nhìn tướng ba là biết ăn nhiều rồi."
Tiêu Sở hừ lạnh, mình ăn cơm hơn mấy chục năm, đương nhiên phải lớn hơn quỷ nhỏ đó chứ sao.
Mạc Ninh Viễn nhìn khuôn mặt bánh bao đáng yêu của Tiêu Manh, trái tim đột nhiên trở nên mềm nhũn: "An An, đứa bé này thật sự đáng yêu quá, làm người ta vừa nhìn đã thích rồi."
Lạc Hoài An cười đắc chí: "Phải không?"
Mạc Ninh Viễn nhìn vào mắt Tiêu Manh gật đầu: "Đương nhiên, đó giờ tôi luôn nghĩ con nít rất phiền phức, trừ việc biết khóc lóc với quậy phá ra thì chẳng làm gì được hết, nhưng đến khi gặp được nhóc con nhà cậu, tôi mới biết thì ra con nít cũng có thể đáng yêu đến thế."
"Vậy nếu cậu thích, thì tôi cho cậu làm cha nuôi của thằng bé nhé." Lạc Hoài An hào phóng nói.
Tiêu Sở cả kinh: "Em đang nói gì đó?" Cho dù mình thấy hơi chướng mắt thằng con mình, nhưng dâng tận miệng người khác như thế hắn cũng thật sự rất tiếc.
Lạc Hoài An liếc Tiêu Sở: "Sao? Anh có ý kiến? Tiểu Manh là con em, có nhận hay không là quyền của em, con nó được nhiều người thương thì có gì không tốt đâu?"
Tiêu Sở cười xòa: "An An hiểu lầm ý của anh rồi, anh chỉ nghĩ Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cut-lao-tu-khong-can-nguoi-nua/453230/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.