Tiêu Manh cất cao giọng, hét lên một tiếng chói tai, long trời lở đất. Nước mắt lưng tròng, cái mũi nhỏ sụt sà sụt sịt, trông vô cùng đáng thương.
Lạc Hoài An nhìn Tiêu Manh đỏ mặt bừng bừng, quay đầu nhìn Tiêu Sở mà lắc đầu: "Anh lớn đầu vậy rồi còn so đo với con nít nữa! Chẳng lẽ ăn hϊếp nó đáng tự hào lắm sao?"
Tiêu Manh vòng tay ôm lấy Lạc Hoài An: "Chỉ có ba ba hiểu Tiểu Manh nhất." Tiêu Manh nũng nịu cọ cọ vào chân y.
Tiêu Sở nhìn dáng vẻ của con trai mình, đột nhiên cảm thấy cực kỳ chướng mắt, bộ thằng quỷ nhỏ này dễ bắt nạt lắm hả?
Tiêu Sở rút vài miếng khăn giấy đưa cho Tiêu Manh: "Nào, con trai ngoan, mau cầm khăn giấy lau đi, đừng để nước mắt nước mũi dính lên quần của ba ba con."
Tiêu Manh chớp chớp đôi mắt đen, lộ ra tia lạnh lùng.
Tiêu Sở cười nhẹ: "Con mau cầm đi!"
Tiêu Manh vươn tay nhỏ ôm Lạc Hoài An: "Ba ba ơi, cha ăn hϊếp người ta nữa kìa."
Lạc Hoài An xoa đầu nhóc: "Người nào ăn hϊếp con thì con ăn hϊếp lại người đó là được rồi."
Tiêu Manh nhìn thân mình cao to của Tiêu Sở, khẽ nuốt nước bọt một cái ực, tiếp đó nhóc kéo kéo quần Lạc Hoài An, như nắm lấy cọng rơm nói: "Con đánh không lại."
Gương mặt nhỏ của Tiêu Manh đỏ hừng hực, đột nhiên phát hiện nói ra câu đó thật mất mặt.
Lạc Hoài An ngồi xổm xuống, xoa đầu Tiêu Manh: "Đánh không lại cũng không sao, con có biết Trung Quốc chúng ta có câu quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cut-lao-tu-khong-can-nguoi-nua/453229/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.