Chương trước
Chương sau
Lạc Hoài An đẩy cửa ra, lạnh lùng ngẩng đầu nói, "Cô trả 20 triệu lại cho tôi trước đi, rồi hẳn trao đổi với hắn."
Huống Thi sửng sốt, cả người co rúm lại muốn trốn đi, cô không những cảm thấy lo sợ, mà trái tim trong lồng ngực cũng đập loạn theo, tại sao Lạc Hoài An lại ở đây? Huống Thi mở to hai mắt không dám tin, ánh mắt kia trong trí nhớ của cô luôn ấm áp như gió xuân, nhưng giờ phút này lại không có tí độ ấm nào.
Huống Thi đau lòng, rồi dần lấy lại bình tĩnh, ưỡn thẳng sống lưng nói: "Anh là ai? Tôi không biết anh."
Lạc Hoài An cắn môi, "Cô nói đúng, tôi cũng không biết cô." Huống Thi mà y biết đã chết mất rồi.
Huống Thi siết chặt tay, lúc trước cô cũng là một tâm hồn ngây thơ bước vào Lý thị thì gặp được thiếu gia Lý thị là Lý Phong, sau đó gã theo đuổi cô rất quyết liệt, vào lúc đó Lý Phong nhiệt tình như lửa, vô cùng chân thành tựa như muốn dâng hết mọi thứ đến trước mặt cô chỉ để muốn nhìn thấy nụ cười của cô.
Cô muốn từ chối, nhưng lại chẳng thể từ chối được, cô cũng chỉ là một cô gái mà thôi, xe xịn, biệt thự, trang sức đắt tiền vô số kể, thành ra khiến cô không khỏi bị chìm đắm trong xa hoa đồi trụy ngày một sâu hơn.
Lý Phong hứa hẹn sẽ cho cô làm thiếu phu nhân, để cô tận hưởng cuộc sống của một chủ nhân và sẽ yêu cô cả đời này, khi ấy cô chỉ một thân một mình, thì sao chịu được cám dỗ đây?
Có con chim sẻ nào mà không muốn mình biến Phượng Hoàng đâu, thế nhưng khi Lý Phong có được cô không bao lâu thì đã thay đổi, trở nên buông thả hơn, rồi còn liếc mắt đưa tình với mấy cô gái khác, suốt ngày chỉ lo ăn chơi đàn đúm, cô tức giận cãi nhau với gã, gã cũng chẳng thèm quan tâm, cô lại không có nơi nào để nương tựa hết, nên hoàn toàn không thể làm gì được.
Vừa vặn vào lúc Lý thị gặp khủng hoảng, Lạc Hoài An lại cho cô 20 triệu, cô rất muốn bỏ chạy một mạch, nhưng lại tiếc vị trí thiếu phu nhân của Lý gia, thế là cô quyết định đánh cược một lần, thắng thì được vinh hoa phú quý đứng trên kẻ khác, còn thua thì bắt đầu lại từ đầu.
Cô đưa số tiền đó cho Lý Phong, gã lập tức vô cùng biết ơn cô, hứa hẹn sau này sẽ cắt đứt liên lạc với mấy người phụ nữ kia và sẽ cố gắng quản lý Lý thị, nhưng Lý Phong trở mình một cái là quên sạch bách mấy lời kia ngay, gã không dùng số tiền đó để cứu vớt công ty, mà lại quăng vào chứng khoán, nhưng 20 triệu kia trên thị trường chứng khoán còn không đủ để mua một chân sóng nhỏ nữa là, và cứ thế số tiền đó đã biến mất không còn lại gì, theo lý thuyết, cô nên chạy trốn luôn cho rồi, nhưng vào lúc này, cô đã không quay đầu lại được nữa.
Lý Phong ngẩng đầu, đánh giá Lạc Hoài An từ đầu đến chân, dù gã có hỏi Huống Thi thế nào, cô cũng không chịu nói với gã 20 triệu kia từ đâu mà ra, nên gã cũng chẳng thèm để ý tới làm gì, dù sao tiền là tiền, quan tâm làm gì chứ?
Tiêu Sở cẩn thận nhìn Lạc Hoài An, y ngồi xuống cạnh hắn, hắn cầm lấy tay y nói, "Em không sao chứ?"
Lạc Hoài An hờ hững giương mắt nhìn, "Sao tôi lại có chuyện gì được!"
Huống Thi nhìn vẻ mặt Tiêu Sở, trong lòng nhịn không được suy đoán quan hệ giữa Tiêu Sở và Lạc Hoài An, cô nhìn gương mặt của hắn được một hồi, thì cuối cùng mới nhớ ra, vào cái ngày cô đến tìm Lạc Hoài An ở quán bar kia, trong quán của y có một tên phục vụ luôn nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt viên đạn đó, chết tiệt, chỉ trách địa vị của hai người đó quá chênh lệch, làm cô cư nhiên không nhận ra.
Lý Phong nhìn Lạc Hoài An mà cảm xúc chập trùng, từ lâu đã nghe nói Tiêu Sở thích đàn ông, không ngờ bây giờ lại để gã bắt gặp được, "Tiêu tiên sinh, dường như ngài có chỗ hiểu lầm Lý thị rồi nhỉ? Tôi chỉ tạm thời đầu tư thất bại thôi, chứ thực chất tiềm lực của Lý thị vẫn rất lớn..."
Lạc Hoài An ngẩng mặt, "Cho dù tiềm lực có lớn hơn nữa, thì một công ty lại dựa vào việc bán thân của phụ nữ, e rằng cũng chẳng tiến được bao xa."
Huống Thi bị câu này của Lạc Hoài An làm kích động đến đỏ cả mặt.
Lạc Hoài An lạnh lùng đi ngang qua Huống Thi, trong ánh mắt cô không kìm được xẹt qua tia oán hận.
Tiêu Sở cười trừ xin lỗi Lý Phong, "Xin lỗi Lý thiếu, nếu An An đã cảm thấy Lý thị không có triển vọng gì, thì tôi nghĩ chúng ta chỉ có chờ cơ hội hợp tác lần sau thôi."
Lạc Hoài An nhìn Tiêu Sở nhưng không nói gì, Huống Thi cắn răng, trong lòng hết sức buồn bực, nhưng vẫn phải liều mạng che đậy.
Tiêu Sở cầm tay Lạc Hoài An, y khẽ thở dài một hơi.
Tiêu Sở nhíu mày nói, "An An à, loại phụ nữ đó không đáng để em thở dài đâu."
Lạc Hoài An quay đầu lại, "Ai thở dài vì cô ta chứ? Tôi chỉ đang thở dài 20 triệu kia thôi."
Tiêu Sở mỉm cười, trong mắt lộ ra vẻ hống hách, "Nếu như em muốn, anh sẽ giúp em đòi cả gốc lẫn lãi luôn."
Lạc Hoài An mấp máy môi, nói: "Anh muốn làm sao thì làm."
Tiêu Sở bước tới gần Lạc Hoài An, y lui về phía sau, không cẩn thận đụng trúng cái ghế làm vang lên tiếng động, Lạc Hoài An vươn tay bắt lấy, nhưng chỉ có thể nắm lấy eo của Tiêu Sở thôi, rồi hắn cũng thuận thế ôm y vào lòng.
Cửa bị đẩy ra một cái "Rầm", Tiêu Sở đen mặt nhìn người vừa xông vào, Lâm Y cúi đầu xin lỗi Tiêu Sở ráo riết, "Dạ chủ tịch, chỗ văn kiện này cần ngài kí tên ạ."
"Cút ra ngoài!" Tiêu Sở giận dữ rống lên.
Tội nghiệp cô Lâm Y bị Tiêu Sở rống đến đau đầu hoa mắt mà lủi thủi đi ra ngoài, Lạc Hoài An khoanh tay, bất lực mỉm cười, "Sao lại hung dữ như thế! Làm con gái người ta sợ chạy mất dép rồi kìa, đến một chút thương hương tiếc ngọc thôi mà anh cũng không biết nữa."
Lạc Hoài An đuổi theo Lâm Y, trêu chọc nói: "Từ khi nào Lâm tiểu thư lại lỗ mãng vậy thế, không gõ cửa gì hết đã trực tiếp xông vào phòng rồi, em thấy cô thư ký này sắp mất việc rồi nha."
Lâm Y lườm Lạc Hoài An, "Chị vừa cứu cậu thoát khỏi bể khổ đó nhóc, thấy cậu ở trong đó lâu quá mà chưa ra, sợ cậu không trốn thoát được nanh vuốt của chủ tịch nên mới làm thế, thật đúng là làm ơn mắc oán mà, không cảm nhận được lòng tốt hiếm có của chị cậu gì hết..."
Lạc Hoài An cười lớn, "Haha vẫn có chị Lâm là thương em nhất thôi!"
Lâm Y hừ nhẹ, "Lời này chẳng có thành tâm xíu nào, có phải trong lòng cậu đang mắng tôi tọc mạch không?!"
Lạc Hoài An làm vẻ mặt đau khổ nhìn Lâm Y, "Tại sao chị Lâm lại nghĩ em như vậy hả? Thật oan ức quá đi mất, Tiêu Sở là ai chứ! Ngay cả cup A còn không có, thì sao Lạc Hoài An em lại vừa ý được."
Lâm Y yên lặng, khẽ bật cười, "Nếu chủ tịch mà có ngực cup C, chỉ sợ cậu càng kỳ thị người ta thêm."
Tiêu Sở đứng phía sau hai người, vừa lúc nghe được câu này, mà khuôn mặt hết xanh tới tím, cực kỳ dọa người.
Tiêu Dật thấy Lạc Hoài An với Tiêu Sở đi tới, trong lòng nhất thời sởn tóc gáy, gã đã biết trước anh họ mình là loại không dễ chọc rồi, nhưng có điều hiện tại gã còn biết thêm, chị dâu của gã cũng chẳng thua kém bao nhiêu, chỉ tiếc lúc trước gã còn cảm thấy chị dâu mình có thể là người dễ bắt nạt, ai mà ngờ đâu, haizz... đúng là có mắt như mù mà.
Một ngày sóng gió trôi qua, khiến tâm trạng của Lạc Hoài An hiển nhiên rất tốt, lúc ăn cơm tối không cần ai hối thì đã tự động đi ăn, ăn xong thì đi tắm.
Tiêu Dật do dự rồi nói: "Chiều nay Tịch gia liên tục gọi điện tìm anh, anh chắc chắn không muốn giúp thật à?"
Tiêu Sở hờ hững nói, "Nếu Tịch gia có thể đáp ứng điều kiện của tôi, thì tôi sẽ suy xét lại."
Tiêu Dật lập tức hứng thú, "Điều kiện gì vậy?"
Tiêu Sở xoa xoa thái dương, "Không nói cho cậu biết."
"Đồ keo kiệt." Tiêu Dật oán giận nói.
Tiêu Sở ngồi trong phòng làm việc, đối diện là một người phụ nữ mười phần tiều tụy, mặc dù bà ta vẫn ăn mặc sang trọng như cũ, nhưng giữa hai đầu lông mày đã toát lên nỗi ưu sầu không nguôi.
Tiêu Sở chán nản gõ mặt bàn, "Tịch phu nhân suy nghĩ kỹ chưa?"
Tịch phu nhân ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đây thống khổ cùng chật vật, "Nếu mất đi quả thận kia, Tiểu Vân sẽ chết mất."
"Cái đó vốn là của An An, tôi chỉ muốn vật về với chủ thôi." Tiêu Sở thản nhiên nói.
Tịch phu nhân nắm lấy góc áo, "Tiêu Sở, cậu yêu thương Tiểu Vân nhiều năm như vậy, cũng chỉ là giả thôi sao? Bây giờ chỉ vì một mình thằng đó, mà cậu ngay cả mạng của Tiểu Vân cũng không thèm quan tâm đến luôn ư?"
Tiêu Sở ngẩng đầu, giọng điệu cố chấp, "Tôi không quan tâm được nhiều đến vậy đâu." Hắn chịu không được thái độ xa cách của Lạc Hoài An, y có thể đối xử dịu dàng với mọi người, nhưng y lại đối xử với hắn keo kiệt không thôi.
Tịch phu nhân thay đổi vẻ mặt dịu dàng, nghiêm túc nói: "Tiêu Sở, tôi biết cậu coi trọng ân huệ y cứu cậu, nhưng lúc đó nó mới nhỏ xíu, cho dù có hiến tuỷ đi nữa, nhưng nếu không có Tịch gia thì..."
Tiêu Sở ngắt lời của Tịch phu nhân: "Tôi cũng không quan tâm ai cứu mạng của tôi, tôi làm như vậy chỉ vì tôi yêu em ấy thôi, tôi không muốn em ấy xảy ra chuyện..."
Nếu không có Tịch gia, thì hắn sẽ không biết được tủy của An An phù hợp với mình và nếu như thế có thể khi ấy hắn đã chết rồi! Nhưng vậy thì sao chứ? Dù gì hắn cũng giúp Tịch gia nhiều lần, cho nên ân huệ này coi như đã trả đủ hết rồi.
Tịch phu nhân cúi đầu, đôi mắt lộ ra vẻ hung ác nham hiểm.
"Tịch phu nhân, nếu không có quả thận kia, không chừng An An cũng sẽ xảy ra chuyện, vậy mà bà cũng chỉ quan tâm đến đứa con trai Tịch Vân kia thôi à?" Tiêu Sở hỏi.
Tịch phu nhân sửng sốt, lẩm bẩm: "Chẳng phải bây giờ không có chuyện gì sao?"
Tiêu Sở thở hắt ra một hơi, đứng lên nói: "Điều kiện của tôi vẫn không thay đổi, nếu Tịch phu nhân nghĩ thông suốt rồi, thì hãy đến tìm tôi bất cứ lúc nào, không tiễn."
Tiêu Sở mở cửa, mới biết Tiêu Dật đang đứng trước phòng, "Anh độc ác thật đấy." Lúc trước nhẫn tâm đổi thận của Lạc Hoài An cho Tịch Vân, khiến trái tim y như đống tro tàn, bây giờ lại mặt dày mày dạn bắt Tịch gia trả lại quả thận kia. Bởi vậy đi hết một vòng, vật vẫn về nguyên chủ, chứ cũng chẳng phải là một ai hết cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.