"Nhưng mà mấy bà nói coi, tại sao lần này ông chủ không chịu giúp bả nữa vậy?" Đôi mắt đen láy của Trịnh Gia Di đảo nhìn đám người trong phòng.
Lạc Hoài An bất đắc dĩ cười cười, nhướng mày nói: "Được rồi, mấy chị buôn chuyện như thế, coi chừng ông chủ biết được sẽ đuổi việc mấy chị đó."
Lâm Y nói, "Mấy năm nay em đi đâu thế Tiểu Phong?! Sao chẳng có tin tức gì của em hết."
Lạc Hoài An siết tay thành nắm đấm rồi giơ lên, "Là đàn ông ai chẳng có tham vọng lớn? Đương nhiên là mấy năm nay em đi lập nghiệp rồi."
Thang Duy Vi lật tới lật lui chiếc vòng tay, cười híp mắt nói: "Ra là vậy! Thế em lập được thành tựu gì rồi?!"
Lạc Hoài An hất cằm lên, "Em thông minh như vậy, đẹp trai như vậy, đương nhiên là phải làm ra chút thành tựu rồi, em đã mở quán bar cao cấp đó mấy chị, em thường không tiếp mấy người bình thường đâu đó nha."
"Quán bar cao cấp hả? Em có chắc là không phải quán rượu ven đường đâu đúng không?" Trịnh Gia Di nghi ngờ nhìn Lạc Hoài An, trong đôi mắt đẹp tràn đầy ý cười.
"Sao vậy được! Em tham vọng lớn, lấy chữ tín đặt lên đầu, thì sao em lại ăn nói lung tung được chứ! Em nói cao cấp, đương nhiên là cao cấp, nó mà không cao cấp thì sẽ không thể hiện được đẳng cấp của em!" Lạc Hoài An tự đắc nói.
Lâm Y cười thầm.
Thang Duy Vi sơn móng tay đỏ tươi, cùng với đó là cây bút sáng lóa được xoay đều trên ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cut-lao-tu-khong-can-nguoi-nua/453193/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.