"Aaaa!" Phòng bên cạnh vang lên tiếng kêu thảm thiết làm trái tim Tiêu Sở đập loạn, lập tức ngồi bật dậy, phòng của hắn cạnh phòng của Lạc Hoài An, nên khi có chuyện gì xảy ra thì hắn cũng kịp thời chạy qua được với y. Từ khi Lạc Hoài An ở đây, chưa hôm nào mà hắn có thể ngủ yên, bên cạnh chỉ cần có một chút động tĩnh nhỏ thôi, cũng đã làm hắn thấy lo lắng rồi. Tiêu Sở mặc đồ ngủ, đến cả áo khoác còn chưa kịp mặc đã xông thẳng ra ngoài, mở cửa phòng kế bên mới thấy Lạc Hoài An đang ngồi yên ổn trên giường, trên đùi đặt một chiếc laptop, tay nắm lấy chăn thật chặt, nửa ngồi ở trên giường, laptop tỏa ra ánh sáng u ám chiếu lên gương mặt của Lạc Hoài An, Tiêu Sở có thể thấy rõ được vẻ sợ hãi và xoắn xuýt trên gương mặt y. Tiêu Sở thở dài, Lạc Hoài An có sở thích là rất thích xem phim ma, nhưng hồi đó trước khi xem phim, y sẽ mở hết tất cả đèn trong phòng, còn mua thêm mấy gói khoai tây chiên rồi lôi hắn xem phim cùng y, hiện trạng bây giờ, hình như có khác hơn tí. Tiêu Sở mở đèn, Lạc Hoài An ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của hắn rồi vỗ vỗ ngực: "Thì ra là anh! Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng là ma hiện về, nhưng tính ra anh cũng chẳng khác với ma quỷ là mấy, tôi còn nghe nói trên thương trường người ta thường gọi anh là quỷ Tu La nữa! Bởi mới biết được thường ngày anh đắc tội với biết bao nhiêu người nha! Ha ha..." "Khuyu rồi em còn chưa chịu ngủ mà làm gì vậy? Sao lại không bật đèn?" Sắc mặt Tiêu Sở nghiêm trọng, bây giờ thân thể của Lạc Hoài An không được quá mệt nhọc. Lạc Hoài An cau mày, tức giận trách móc: "Anh tưởng tôi không muốn bật đèn hả?! Nếu mà tôi bật đèn, thì không phải mấy người sẽ kéo nhau tới đây, rồi sau đó mấy người sẽ bắt tôi đi ngủ sớm à?" Tiêu Sở thở dài: "Không phải em nên ngủ sớm chút sao? Đã hơn nửa đêm rồi, mà em còn chưa chịu ngủ nữa?" Lạc Hoài An bĩu môi: "Tiêu tiên sinh à, anh còn chưa tới 70-80 tuổi nữa! Nên đừng có lãi nhãi như mấy ông già được không? Thật sự làm người ta thấy khó chịu lắm đó." Tiêu Sở đen mặt, cúi đầu, nửa bất lực, nửa giải thích: (nguyên văn ở đây không có nội dung) Lạc Hoài An không thèm để ý vẫy tay với Tiêu Sở: "Anh qua đây đi." Mặc dù trong lòng Tiêu Sở cảm thấy tức giận, nhưng nghe thấy Lạc Hoài An nói như vậy, vẫn ngoan ngoãn đi qua: "Sao thế?" "Xem phim với tôi nha! Tôi không dám xem một mình, nhưng cũng lỡ xem phim này rồi, thì phải xem cho hết, nếu không tôi sẽ ngủ không được mất, sẵn có anh ở đây thì xem chung với tôi luôn đi." Lạc Hoài An chậm rãi nói. Nhịp tim Tiêu Sở đột nhiên đập nhanh, mặc dù biết lúc này hắn nên nghiêm khắc tịch thu laptop của Lạc Hoài An rồi bắt y đi ngủ ngay. Nhưng hắn lại không có liêm sỉ mà chui vào trong chăn với Lạc Hoài An, cảnh cáo y: "Chỉ lần này thôi đó!" Sức quyến rũ của phim kinh dị quá lớn, nên khi nghe thấy lời của Tiêu Sở, y cũng không phản đối chỉ đáp lại hai từ: "Uh huh." Tiêu Sở thấy Lạc Hoài An như vậy cũng không dám nói gì thêm, dù sao từ ngày hai người gặp lại nhau tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn được gần gũi với Lạc Hoài An thế này, bỗng khoảng thời gian vui vẻ trước kia lập tức hiện lên trong đầu hắn, Lạc Hoài An từ nhỏ đã phải chịu đựng không biết bao nhiêu là oan ức, đến khi được người ta cưng chiều thì y càng ngày càng như trẻ con. Vào lúc ấy, y thích được ôm tay hắn cùng xem phim ma, khi xem đến đoạn phim bị con ma nhảy ra hù dọa thì sẽ cắn vào cánh tay của hắn. Không chỉ vậy, rõ ràng tửu lượng của y không được tốt, nhưng lại rất thích uống rượu, uống say thì thích tựa vào ngực hắn, ngân nga hát hò, hát lung ta lung tung... Nhưng nếu như hắn biết được sự thật sớm hơn, nếu như lúc trước trong lòng hắn đừng cứ nghĩ tới mối ân tình với Tịch gia, thì sẽ không đến mức như ngày hôm nay. Nếu như khi đó Tịch Vân không bị bệnh thì tốt, nếu như lúc Tịch Vân ngã bệnh, bản thân mình thờ ơ không quan tâm tới, nếu như Lạc Hoài An ghép tạng không thành công, nếu như lúc đó Tịch Vân chết đi là được rồi... Tiêu Sở thở dài thườn thượt, Lạc Hoài An nhíu mày liếc hắn: "Đang xem phim ma mà anh thở dài chi vậy?! Anh phải la lên mới đúng chứ." Tiêu Sở nhún vai: "La? Tại sao lại la? Phim này cũng đâu có gì đáng sợ lắm đâu! Nhìn diễn viên kia trang điểm thôi đã thấy giả giả rồi." Lạc Hoài An chán ghét nhìn hắn: "Xem phim với anh chán ghê luôn đó" Tiêu Sở áy náy cười xòa với Lạc Hoài An: "Anh không sợ mới bảo vệ được em chứ!" Lạc Hoài An mím môi :"Cầu người không bằng cầu mình, tôi mới không cần anh bảo vệ." Tiêu Sở ôm y thật chặt: "Nhưng mà thật sự rất muốn bảo vệ em." Lạc Hoài An nhăn mày, ngón trỏ chỉ lên ngực trái của hắn: "Sao anh còn chưa chịu cưới vợ thế Tiêu Sở?" "Anh buộc phải lấy vợ sao?" Tiêu Sở hỏi ngược lại. Lạc Hoài An thở dài: "Tội bất hiếu có ba tội, nhưng không có con nối dõi là tội lớn nhất đấy, mặc dù hiện nay chuyện này không còn được coi trọng như trước nữa, nhưng mà sản nghiệp nhà anh lớn như thế, cũng không thể chờ tới khi anh chết rồi lấy đi quyên góp hết được." "Anh không muốn kết hôn, nhưng nếu như anh muốn thì anh chỉ muốn cưới em thôi." Tiêu Sở nghiêm túc nói. Lạc Hoài An quay đầu, kinh ngạc nhìn hắn: "Thật sự tôi không hiểu, trên người tôi có gì đáng để anh phải tốn công tốn sức đến vậy." Gương mặt sợ hãi của diễn viên trong màn hình laptop phản chiếu lên đôi mắt Lạc Hoài An, trái tim y bỗng bình tĩnh trở lại, có đôi lúc người sống còn đáng sợ hơn cả ma quỷ nữa, y bèn tắt laptop đi, Tiêu Sở ngạc nhiên: "Sao không xem tiếp đi? Chẳng phải em nói không xem xong được bộ phim là sẽ không ngủ được sao?" Lạc Hoài An nhíu mày: "Quên đi, không có tâm trạng." Tiêu Sở gật đầu:" Vậy thôi, muộn rồi đó, em mau ngủ đi." Lạc Hoài An khẽ xoay người nhìn hắn nằm kế bên mình, tuy hắn đã nhắm mắt, nhưng y lại biết người này vẫn chưa ngủ, bởi vì hắn là một tên rất bá đạo, lúc ngủ sẽ theo bản năng ôm lấy y, bây giờ lại ngủ an ổn như thế, thì chỉ có thể là hắn vẫn chưa ngủ thôi. Lạc Hoài An nhìn Tiêu Sở, thầm nhắc nhở bản thân mình: Lạc Hoài An không được để bị hắn lừa, chuyện gì cũng có mục đích của nó hết, cha mẹ nuôi đối xử tốt với mình, cũng chỉ vì muốn tủy của mình, còn Tiêu Sở đối xử tốt với mình cũng là vì thận của mình có thể cứu được Tịch Vân... Tiêu Sở chỉ đang giả vờ thôi, hắn là kẻ hay giả vờ giả vịt nhất, Lạc Hoài An không được bị hắn lừa nữa, hắn là một kẻ dối trá... Tiêu Dật thấy Tiêu Sở bước ra từ trong phòng Lạc Hoài An, lập tức trợn to mắt: "Anh họ với chị dâu bắt tay làm hòa rồi hả?" Tiêu Sở cười khổ lắc đầu: "Bắt tay làm hòa? Làm gì dễ tới vậy?" Tiêu Dật nhìn vẻ mặt ảm đạm của Tiêu Sở nói: "Anh cũng đừng nóng vội quá nha, dân gian có câu Có công mài sắt có ngày nên kim, em nghĩ chị dâu sớm muộn gì cũng sẽ hiểu được tình cảm của anh thôi." Tiêu Sở cắn môi: "Hôm qua tới khuyu y mới ngủ, bây giờ vẫn còn đang ngủ say, nên đừng làm ồn đến y, đợi tới trưa hẳn gọi y dậy ăn cơm." Tiêu Dật gật đầu: "Dự báo thời tiết nói hôm nay trời rất lạnh, làm em cũng muốn làm ổ trên giường ghê, mà anh họ lại phải đến công ty nữa, anh vất vả quá đi mất, nhưng em tin Tiêu thị dưới sự dẫn dắt của anh, nhất định sẽ càng lúc càng huy hoàng cho mà xem." Lạc Hoài An nhàm chán ngáp dài, tối hôm qua y lén xem phim đến 2 giờ sáng, kết quả vẫn bị phát hiện:" Đồ bốn mắt, sao cậu không gọi tôi dậy hả?!" Tiêu Dật đẩy mắt kính, y vẫn luôn tồn tại nỗi chán ghét với ba chữ đồ bốn mắt này: "Anh họ nói tối qua anh ngủ rất trễ, bảo tôi tới trưa hẳn gọi anh dậy." "À." Lạc Hoài An phẩy phẩy tay quạt cho mình. Tiêu Dật nhìn động tác của Lạc Hoài An, nói: "Lạc tiên sinh thấy nóng đấy à?" Y mỉm cười lắc đầu: "Không phải, ngoài trời lạnh như vậy, có tăng nhiệt độ máy sưởi cao hơn nữa cũng không làm người ta thấy nóng nổi đâu, tôi quạt như vậy là để mình tỉnh táo hơn chút thôi, vì tôi ít khi thấy anh họ cậu làm việc tốt thế này, sợ là có âm mưu gì đó thì tôi lại khổ." Tiêu Dật mỉm cười: "Quả nhiên Lạc tiên sinh đi guốc trong bụng anh họ tôi ha, vừa đoán cái đã trúng rồi, thực ra cũng không có gì, anh họ chỉ nói là tính tình của Lạc tiên sinh dở dở ương ương, chơi tới quên giờ quên giấc, nên dặn tôi mỗi tối 10h tịch thu laptop của Lạc tiên sinh thôi." Lạc Hoài An cười châm biếm: "Tôi biết tại sao anh cậu không cưới vợ rồi." "Tại sao?" Tiêu Dật tò mò hỏi. Lạc Hoài An cười lạnh: "Vì hắn chính là bà chủ rồi, nên cần gì cưới vợ nữa, cậu mau tranh thủ thời gian giúp anh họ cậu tìm một tên đại gia nào đó mà gả đi." Tiêu Dật: "..." Lạc Hoài An vừa nói với Tiêu Dật xong, thì quản gia đi vào: "Thưa thiếu gia, Tịch phu nhân tới." Tiêu Dật nhìn sắc mặt của Lạc Hoài An: "Sao lại đến vào lúc này vậy? Bọn tôi còn chưa ăn cơm nữa đó! Ông nói với bà ấy, anh họ không có ở đây, anh ấy đến công ty rồi." Quản gia khó xử nhìn Tiêu Dật: "Tịch phu nhân nói là bà ấy tới đây để gặp Lạc tiên sinh." Lạc Hoài An cau mày: "Tôi là bệnh nhân đang phải cách ly, không thể tùy tiện gặp người khác được." Quản gia đáp lại một tiếng, rồi đi ra ngoài. "Hình như anh rất ghét bà ta." Tiêu Dật hỏi. Lạc Hoài An ngước mặt: "Nói là ghét thì không đúng, mà nói là thích thì cũng không đúng nốt, vẫn là tôi và bà ta chỉ là người lạ thôi, chẳng có liên quan gì tới nhau hết." "Người lạ sao?" Tiêu Dật cười cười. Lạc Hoài An híp mắt nhìn gã: "Hình như Tiêu tiên sinh rất có hứng thú với chuyện của tôi thì phải." Tiêu Dật khẽ nhún vai: "Tôi cảm thấy chuyện của Lạc tiên sinh rất thú vị." Khuôn mặt Lạc Hoài An tối sầm lại, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Tiêu Dật: "Thú vị sao? Vậy nếu tôi nói với anh của cậu là cậu cưỡng hôn tôi, thì cậu nói xem có thú vị hơn không?!" Cả người Tiêu Dật run lên bần bật, lúc này mới biết người đối diện với mình cũng không phải là một nhân vật tầm thường: "Lạc tiên sinh à, anh tha cho tôi đi, nếu anh nói thế với ổng, ổng sẽ xé xác tôi mất." Anh họ của gã trông rộng rãi vậy thôi, nhưng thực ra lòng dạ rất hẹp hòi, cứ coi như Tiêu Sở không tin, trong đầu có tí nghi ngờ nho nhỏ đi, nhưng tí nghi ngờ nho nhỏ đó cũng đủ làm gã khổ sở rồi. Lạc Hoài An khinh thường hừ lạnh: "Sau này bớt xen vào chuyện của tôi đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]