Trác Hạo Hi ngượng ngùng cười cười, "Thật ra, bạn học phổ thông cũng có thể phát triển quan hệ mà, Mộc học trưởng với bạn học Hàn Lâm nhìn rất xứng đôi."
Cũng không phải xứng đôi sao? Lúc trước Mộc Cẩn Hiền cùng Hàn Lâm đứng chung một chỗ, thế nhưng lại được khen là ông trời tác hợp.
Trác Hạo Hi có cảm giác ánh mắt Hàn Lâm thế nào như quỷ khí âm trầm, cậu không hiểu, cậu đây không phải đang khen hai người bọn họ đó sao? Sao mà Hàn Lâm nhìn cậu như đang nhìn kẻ thù vậy? Còn Mộc Cẩn Hiền nhìn cậu giống như đang nhìn người chết...
Trác Hạo Hi sờ lên cổ không tính non mịn của mình, mặc dù cổ của cậu so với cái cổ thon dài trắng ngọc của Lâm Đại Ngọc thì thô một chút, thế nhưng kỳ thật cũng rất yếu đuối, sống lại một đời không dễ dàng gì, nếu còn đi lại đường xưa, gặp Diêm Vương gia, cậu phải biết nói sao đây.
"Buổi chiều tôi không có lớp, tôi đi trước." Trác Hạo Hi đứng lên, gật đầu mỉm cười với hai người.
Ánh mắt Mộc Cẩn Hiền nhìn theo bóng lưng Trác Hạo Hi, trong ánh mắt lóe lên một tia cảm xúc khác thường.
Hàn Lâm ủy khuất nhìn chằm chằm Mộc Cẩn Hiền, mắt ướt sũng mà nói: "Không phải anh đã nói chiều này sẽ chia tay với cậu ta sao? Anh bây giờ là thế nào? Chẳng lẽ chúng ta chỉ là bạn bè bình thường thôi? Những lời kia anh nói với em đều là gạt em à?"
Mộc Cẩn Hiền lạnh như băng nhìn Hàn Lâm, "Cậu nói đủ chưa, tôi còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cut-lao-tu-khong-can-nguoi-nua/453095/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.