*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phạm Tiểu Điền cho rằng mình đã xong việc, cậu bỏ di động xuống rồi ngủ một giấc say sưa, mãi đến mười giờ sáng hôm sau mới bị tiếng kêu của Đại Hắc gọi dậy. Cậu mơ màng nhìn thoáng qua di động, phát hiện Kinh Qua gửi tin nhắn cho mình hồi mười hai giờ khuya. - - Có cần tôi chuẩn bị gì giúp em không? "Không phải đến phòng khám thú y sao? Chuẩn bị gì nhỉ?" Phạm Tiểu Điền gãi đầu rồi xuống giường vệ sinh cá nhân, đồng thời bỏ qua tin nhắn ấy. Thông qua cửa sổ nhỏ ở nhà vệ sinh, cậu lén nhìn quý bà Diệp An đang ngồi trong sân, tập trung tinh thần khắc con dấu. Dạo này khá ít nơi dùng đến con dấu, Phạm Tiểu Điền nhớ hồi nhỏ, mẹ cậu thường xuyên ngồi bên bàn đến nửa đêm, chạm khắc con dấu dưới ánh đèn mờ nhạt, lưỡi dao lướt qua từng loại vật liệu sẽ phát ra những âm thanh không giống nhau. Đôi khi nghe như tiếng gió hè, thỉnh thoảng lại giống làn sóng cuồn cuộn ngày đông. Quý bà Diệp An nói mỗi loại đá có tính cách khác nhau, giống như con người vậy, từ lúc sinh ra đã định sẵn tương lai sẽ trở nên thế nào. Tiếc rằng đến bây giờ, Phạm Tiểu Điền vẫn chưa hiểu được ý nghĩa câu nói ấy. Cậu sờ đá mà không có cảm xúc gì, vậy nên mẹ cậu cũng không ép phải tiếp nhận phòng làm việc. Quý bà Diệp An nổi danh vì những gì bà chạm khắc đều rất có linh tính, những người trong nghề hiểu rằng tay nghề phải dựa vào thời gian mài giũa. Mười năm, hai mươi năm, có lẽ còn mất thời gian lâu hơn. Chỉ cần bạn kiên nhẫn, bạn sẽ trở thành người thợ thủ công tài hoa. Có một vài thứ được trời ban cho, dẫu cố gắng đến đâu cũng không đạt được, Diệp An vừa khéo có được khả năng trời phú là linh cảm. Khác với con trai, Diệp An chạm vào khối đá nào, bà có thể cảm nhận rõ rệt khối đá ấy thích hợp với kiểu gì, phù hợp để chạm khắc hình thú cát tường nào. Diệp An coi đá cuội là người cá, đá hộc là chim bay thú chạy, không giống như Phạm Tiểu Điền coi núi là núi, nước là nước chẳng khác nào người bình thường. Làm người bình thường cũng tốt mà. Phạm Tiểu Điền không tiếc nuối mình không kế thừa được tay nghề như mẹ, dẫu sao đó cũng là năng khiếu trời sinh. Quý bà Diệp An cũng không nóng vội, bà nói cậu chưa nghĩ thông suốt thôi. Nhưng bao giờ mới thông suốt đây? Hồi nhỏ Phạm Tiểu Điền còn chờ mong, bây giờ mọi suy nghĩ của cậu đã bị củi gạo dầu muối lấp đầy. Cậu còn phải giúp Đại Hắc giao phối nữa. "Mẹ, lỡ nhà người ta không vừa mắt Đại Hắc thì sao?" Phạm Tiểu Điền nhớ đến ảnh đại diện của Kinh Qua ma thấp thỏm: "Hồi chưa bị cào mặt đã đủ nhát gan rồi, bây giờ mặt mũi như vậy, ở nhà đã vậy, ra ngoài có thể tìm được chó O sao?" Diệp An thổi lớp bụi phủ đầy khối đá, lơ đãng trả lời: "Không hợp thì bỏ qua, còn nhiều chó đẹp mà." Tuy thô mà thật, Phạm Tiểu Điền cúi đầu nhả bọt kem đánh răng. Đại Hắc cứ lắc lư ngoài cửa nhà vệ sinh, hình như nó biết hôm nay có chuyện hay xảy ra nên vẫy đuôi hoài, trông ngố chưa kìa. Cậu trêu nó: "Có muốn kiếm vợ không?" Đại Hắc ngẩng đầu vui sướng kêu lên. Phạm Tiểu Điền cũng vui vẻ. Tính toán thời gian, cậu không định đạp xe, đeo vòng cổ cho Đại Hắc rồi dẫn nhó ra ngoài đầu hẻm. Cậu gọi điện cho Kinh Qua trước, Alpha nghe máy rất nhanh. "Kinh Ca, chúng ta gặp mặt ở đâu?" Kinh Qua nói chuyện hơi trầm, hỏi cậu đã ăn cơm chưa. "Chưa ạ." Cậu dẫn Đại Hắc, vừa đi vừa nhảy: "Chúng ta gặp nhau trước đi." "Được." Kinh Qua không phản đối, im lặng giây lát rồi hỏi bất chợt: "Em thích mùi vị gì?" Phạm Tiểu Điền ngơ ngác: "Dạ?" "Thì... mùi vị ấy em." Kinh Qua ở đầu dây bên kia hơi ấp úng: "Suy nghĩ kĩ nhé." Cậu tưởng Kinh Qua hỏi gu ăn uống, nghiêng đầu suy nghĩ vài giây: "Anh bán dưa ngọt lắm, ăn rất ngon." Ý cậu là trưa nay ăn hoa quả linh tinh cho xong bữa. Kinh Qua như trút được gánh nặng: "Vị dưa hấu, tôi hiểu rồi." "Dạ... Dạ?" "Khụ, em có sợ đau không?" Câu hỏi của Kinh Qua ngày càng kỳ lạ. Phạm Tiểu Điền như rơi vào sương mù: "Sợ ạ." Sau đó còn lẩm bẩm, ai mà chẳng sợ đau. "Sợ đau à?" Alpha nói chuyện nghiêm túc hẳn: "Tôi hiểu rồi." Sau đó anh gửi địa chỉ, Phạm Tiểu Điền ghi nhớ rồi tìm kiếm, thì ra là một tiệm bánh bao chiên.
Tiệm này cũng nằm trong khu phố cũ, được mở khá lâu rồi, hai người hẹn gặp nhau ở tiệm. Bản đồ hiển thị đi bộ khoảng mười phút mới đến nơi, Phạm Tiểu Điền cảm thấy còn kịp, cậu bèn dắt Đại Hắc đi thong thả, đến tiệm bánh bao vừa đúng giờ, Kinh Qua đã chờ sẵn ngoài cửa. Gió nồm ban trưa nóng đến nỗi ve kêu cũng ỉu xìu, vậy mà Alpha vẫn chờ cậu dưới nắng chói chang, chó Labrador hiên ngang trên ảnh đại diện đang ngồi xổm dưới mái hiên mát mẻ, liếm nửa chén nước vô cùng đáng thương. "Tôi nhờ chủ tiệm rót đó." Kinh Qua thấy cậu, hai mắt lập tức sáng ngời. "Kinh Ca." Phạm Tiểu Điền mỉm cười chào hỏi rồi dắt Đại Hắc đến: "Sao anh đứng đây chờ vậy? Nóng lắm." Mồ hôi trên trán Alpha nhễu xuống, Phạm Tiểu Điền như ngửi được mùi gì, tuy mùi cực nhạt nhưng rất có sức hút, suýt nữa làm cậu đứng không vững, phải nhờ Kinh Qua dang tay đỡ mới không ngã xuống đất. "Xin lỗi em." Kinh Qua dẫn cậu vào tiệm, máy lạnh thổi gió lập tức xua tan pheromone Alpha. Kinh Qua nói: "Trước khi ra ngoài đã xịt thuốc cản mùi, chắc là mồ hôi ảnh hưởng đến tác dụng của thuốc." Phạm Tiểu Điền lắc đầu lia lịa: "Không sao không sao, không quan trọng, tôi chưa đến kỳ." "Chưa đến kỳ à?" Alpha lập tức nhăn mày, bắt đầu giở giọng trách cứ khuyên răn cậu: "Chưa đến kỳ mà gặp phải Alpha, Omega rất dễ bị tổn thương." "Đúng... đúng vậy." "Em thật sự muốn giao phối ngay lúc này ư?" Gò má Kinh Qua ửng đỏ, may mà Phạm Tiểu Điền không thấy: "Không an toàn." Phạm Tiểu Điền hoàn toàn ngơ ngác: "Sao không an toàn ạ?" Cậu chỉ con chó bị buộc ngoài cửa: "Cho dù bây giờ không hợp cũng chẳng sao, trước tiên cứ ở bên nhau thử." Cậu muốn nắm bắt hạnh phúc cho bé chó nhà mình: "Nói không chừng thật sự nên duyên đó, mẹ tôi cực kỳ thích Labrador." "Labrador?" Giọng điệu Kinh Qua bỗng chốc thay đổi. "Dạ." Phạm Tiểu Điền chớp mắt mong chờ với Alpha: "Không phải anh đồng ý rồi sao?" "Tối hôm qua." Cậu nhấn mạnh: "WeChat đó." Kinh Qua im lặng một hồi, chờ bánh bao chiên nóng hổi được bưng lên, anh mới lấy hết can đảm hỏi tiếp: "Em nói giao phối... ý là chó hả?" Phạm Tiểu Điền ăn bánh bao chiên đầy mồm, vừa nhai vừa nói: "Đương nhiên là chó rồi." Sau đó cậu ba hoa chích chòe một hồi, khoe khoang Đại Hắc, à không, Grammy là một bé chó A xuất sắc, nói xong mới mỉm cười thẹn thùng với Kinh Qua: "Kinh Ca, nói chuyện giữ lời nha anh." "Giữ mà." Giọng nói của Kinh Qua có vẻ đắng lòng. Phạm Tiểu Điền ngơ ngẩn, không nhai bánh bao chiên nữa mà buồn bực quan sát Alpha. Cậu cảm thấy hôm nay Kinh Qua hơi khác thường, nhưng không thể nói là khác thường chỗ nào. Omega nào biết Alpha vì chuyện giao phối mà chuẩn bị ba con sói mùi dưa hấu với đủ loại chất bôi trơn, bỏ hết vào ba lô trên lưng. Phạm Tiểu Điền hồn nhiên không nhận ra mình đã gây nên hiểu lầm cỡ nào, cậu cầm đũa hào hứng ăn bánh bao chiên, một mình ăn hơn nửa lồng bánh bao, chấm với giấm chua mà ngất ngây. Còn Kinh Qua bị đả kích dữ quá, vùi đầu ăn hết lồng bánh này lại gọi thêm lồng bánh khác. "Kinh Ca, hôm nào anh dọn đến bán dưa kế bên nhà tôi?" Phạm Tiểu Điền sực nhớ chuyện này, cậu vỗ đầu mình: "Thôi xong, về gấp mới được, tôi quên nói với ông chủ cửa hàng tiện lợi rồi." Nào ngờ khi cậu hoang mang mở WeChat, đôi vợ chồng trẻ kia đã để lại lời nhắn. - - Anh chị nhét chìa khóa vào khe cửa tiệm em nhá. Rộng lòng vãi. Phạm Tiểu Điền lè lưỡi: "Kinh Ca, hôm nào bán dưa anh cứ đến tìm tôi." Vừa nói, cậu vừa đọc tin nhắn cho Alpha nghe. Kinh Qua đang so tài với bánh bao chiên, chỉ trả lời cứ không ngẩng đầu, sau đó xị mặt tàn nhẫn cắn nuốt bánh bao. Phạm Tiểu Điền có cảm giác như chiếc bánh bị xé toạc trong miệng Alpha, tự dưng cậu thấy rùng mình. Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng kêu của bé chó nhà cậu. Phạm Tiểu Điền ngoảnh đầu nhìn, vừa khéo thấy Đại Hắc không có tiết tháo kia đang ngửi cổ Oscar, nheo mắt đưa tình, thậm chí còn lè lưỡi. Mất mặt, cực kỳ mất mặt. Phạm Tiểu Điền che mặt không nhìn nữa, ho nhẹ lảng tránh: "Kinh Ca, lát nữa chúng ta đến phòng khám thú y ở đâu vậy?" Kinh Qua đẩy di động đến trước mặt cậu, chỉ vào màn hình. "Ồ... Phòng khám này rất có tiếng." "Tôi có người quen ở đó." "Lợi hại." Omega xuýt xoa tận đáy lòng, lúc trả di động đã vô tình chạm tay Kinh Qua. Phạm Tiểu Điền cười rộ lên, ngón tay cọ nhẹ vào lòng bàn tay Alpha, sau đó vờ như không phát hiện mà tiếp tục ăn bánh bao. Cậu cảm thấy Kinh Qua là người tốt dễ gần, nhưng lại không biết trong lòng Alpha đang nổi sóng to gió lớn. "Em... Bao giờ em đến kỳ?" Lạch cạch, Phạm Tiểu Điền làm rơi đũa xuống đất. Nhận thấy câu hỏi không ổn, Kinh Qua vội vàng giải thích: "Nếu là tháng Tám, tôi bán dưa cạnh nhà em sẽ không tiện." Phạm Tiểu Điền "ồ" lên, sau đó cụp đầu nhét chiếc bánh bao cuối cùng vào miệng, đỏ mặt trả lời: "Còn sớm mà, mùa đông mới đến kỳ." Nhìn thôi cũng thấy Alpha đột ngột sa sút tinh thần, trong chớp mắt, Phạm Tiểu Điền cảm thấy anh rất giống Đại Hắc bị quý bà Diệp An dạy bảo, cậu vội vàng huơ tay trước mặt anh: "Đến đó là nghỉ đông, không ảnh hưởng đến việc anh buôn bán." Nhưng Kinh Qua đâu có buồn chuyện làm ăn. Alpha thở dài, ổn định tâm trạng rồi ngẩng đầu, phát hiện Phạm Tiểu Điền đã ăn no, cậu chống cằm ngậm đũa ngân ca, vô tư biết bao, không hề phòng bị. Kinh Qua cảm thấy lòng mình nhộn nhạo, anh vươn tay véo chiếc cằm mềm mại của Omega. "Ơ?" Phạm Tiểu Điền lấy lại tinh thần. Kinh Qua mặt không đổi sắc, nói dối không chớp mắt: "Dính giấm rồi." Phạm Tiểu Điền cũng không nghi ngờ, cậu nhỏe miệng, cho Alpha một nụ cười chói mù mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]