55
Vì tôi bật đèn nên đương nhiên người nằm bên cạnh cũng tỉnh giấc.
Tôi cầm quần sịp quay lại thản nhiên hỏi Văn Tự: "Cậu cũng mặc kiểu quần lót này à?"
Ngoài mặt tôi hết sức bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã bùng nổ!
Đờ mờ!
Đây là quần sịp của tôi chứ còn gì nữa, không ngờ Văn Tự ngoài mặt thì đạo mạo mà sau lưng lại trộm quần sịp của bạn cùng phòng, chẳng lẽ không mua nổi sao?!
Không đúng, hắn đã mua được nhà thì chắc chắn không phải quỷ nghèo rồi.
Chẳng lẽ lý do trộm quần sịp của tôi là ——
Để làm mấy chuyện đạo đức suy đồi nhân tính vặn vẹo?!
Nếu vậy thì quá ghê tởm rồi!
56. Truyện Cổ Đại
Tôi định xem Văn Tự sẽ giảo biện thế nào, ai ngờ hắn ngồi dậy rồi nói với vẻ còn thản nhiên hơn tôi: "Không phải, quần của cậu đấy."
"......" Hắn thành thật như vậy làm tôi nhất thời không biết nói gì.
"Hôm đó dọn đồ lấy nhầm quần lót của cậu." Văn Tự dừng một lát rồi nói tiếp: "Xin lỗi, lẽ ra tớ phải trả cho cậu sớm hơn."
Nghe hết sức hợp tình hợp lý, chẳng lẽ tôi đa nghi quá à?
"À không sao, thế thì trả lại tớ đi." Nói xong tôi xuống giường bỏ quần sịp vào túi đựng quần áo của mình.
Cất xong tôi do dự không biết có nên về giường ngủ lại không.
Mặc dù biểu hiện của Văn Tự chẳng có chút sơ hở nào nhưng tôi đã đem lòng sinh nghi thì ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cup-dien-toi-bi-ban-cung-phong-hon-trom/2507156/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.