213
Cảm giác căng đau truyền đến từ hạ thân làm sắc mặt tôi tái đi, chắc không phải chỗ đó nứt toác rồi chứ.
"Nhiên Nhiên, chặt quá, thả lỏng một chút sẽ hết đau thôi." Văn Tự xoa mông tôi trấn an.
Thả lỏng cái rắm! Cậu tưởng tớ muốn lỏng là lỏng ngay đấy à!
Tôi rất muốn chửi tục nhưng thực sự đau quá khó chịu nên chỉ có thể thầm mắng Văn Tự trong lòng mấy lần.
Đáng sợ nhất là tôi phát hiện Văn Tự chỉ mới đút vào một phần ba, thế mà đã khó chịu vậy rồi, đút hết thì còn đến đâu nữa!
Tôi lập tức nhận ra nguy cơ, đưa tay đẩy hắn nói: "Ra ngoài...... Đau quá...... Tớ... tớ không làm đâu......"
Văn Tự cúi đầu hôn trán tôi một cái rồi khàn giọng nói: "Cục cưng ngoan nào, quen rồi cậu sẽ thấy sướng ngay ấy mà."
Nói xong Văn Tự lại xâm nhập tôi thêm chút nữa.
Phắc, có quỷ mới tin hắn, nói để tôi thích ứng mà còn liên tục đâm vào nữa.
"To quá...... tớ khó chịu lắm......" Tôi suýt khóc lên nhưng sợ mất mặt nên đành kìm lại.
Nghe xong Văn Tự cầm gối lót dưới lưng tôi rồi dịu dàng kiên nhẫn dỗ dành tôi, nói cục cưng ngoan, cố lên, ráng chịu một chút, sẽ dễ chịu ngay thôi bla bla bla.
Nhưng cây gậy dâm dưới người hắn vẫn một mực thọc tôi, đáng chết, càng đẩy càng sâu.
"Ư a......"
Tôi rên lên một tiếng kỳ quái, chẳng biết Văn Tự đụng trúng chỗ nào mà có một cảm giác kỳ diệu lan tràn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cup-dien-toi-bi-ban-cung-phong-hon-trom/2507099/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.