“Lang, tôi thật sự làm sai sao?” Thư Yến Tả khàn giọng nói.
“Chuyện tình cảm, không có ai có lỗi với ai, cho dù vào lúc đúng gặp sai người hoặc thời gian sai gặp đúng người, đều không phải là duyên phận tốt.” Tròng mắt ẩn sau gọng kính viền vàng của Đoạn Tử Lang càng lộ vẻ thâm thúy.
“Duyên phận! Duyên phận là gì!” Thư Yến Tả hừ lạnh.
Trong mắt Đoạn Tử Lang thoáng qua tia bất đắc dĩ, uống một ngụm nhỏ, thật ra tính tình Thư Yến Tả giống như một đứa bé, không biết vòng vo, chỉ biết trước sau như một mạnh mẽ chiếm đoạt lấy.
Hai người cứ lặng lẽ uống rượu như vậy, hình như âm nhạc điếc tai nhức óc và đám người ồn ào hỗn loạn bị ngăn cách bên ngoài bọn họ rồi, chỉ hưởng thụ thế giới tư tưởng thuộc về mình.
“Yến, tình yêu không phải chiếm đoạt và cưỡng chế đoạt lấy, mà là hấp dẫn lẫn nhau sau đó mến mộ lẫn nhau.” Đoạn Tử Lang cảm thấy cần thiết phải đánh thức bạn tốt.
Thư Yến Tả đang uống rượu khẽ dừng lại, rất mê hoặc mà hỏi, “Phức tạp vậy? Thế yêu một người là cảm giác gì?”
“Yêu một người sao, sẽ không tự giác mà nghĩ tới giọng nói và dáng điệu, khuôn mặt tươi cười của cô ấy, sẽ không tự giác mà đi quan tâm cô ấy, muốn biết từng cử động của cô ấy... Còn có ham muốn giữ lấy rất mạnh, chỉ hy vọng cô ấy chỉ thuộc về một mình mình.” Đoạn Tử Lang uống rượu, tròng mắt đen nhìn về phía trước, rất mông lung, hình như nhớ lại chuyện cũ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-tinh-tong-giam-doc-ac-ma-rat-diu-dang/553753/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.