Hoàng Kỳ không quá nghiện thuốc lá, chỉ những lúc nhậu nhẹt nhiều hoặc có chuyện cần suy nghĩ anh mới đốt một điếu.
Kỳ Dương đang nghĩ anh chắc chắn đang có chuyện không vui. Là thiếu ngủ nghiêm trọng? Là rất mệt mỏi? Là áp lực công việc? Hay là do người kia?
Chỉ là trong bóng đêm, ánh lửa nho nhỏ hiện lên, nét mặt của Hoàng Kỳ vẫn chưa thả lỏng ra mà còn có vẻ hơi căng thẳng.
Kỳ Dương đứng dựa vào xe yên lặng chờ đợi không dám lên tiếng thúc dục.
Một lúc lâu sau, Hoàng kỳ mới dụi tắt mẩu tàn thuốc rồi quay người bước lên xe. Một tiếng sau, ô tô đã đi vào cổng nhà lớn.
Trong suốt chặng đường, Hoàng Kỳ luôn mở cửa sổ xe, từng đợt gió đêm thổi vào mát lạnh, nét mặt của anh rốt cuộc cũng hơi dịu lại, chân mày dãn ra.
Mà người nhẹ nhõm nhất phải nói là Kỳ Dương. Từ lúc lên xe cậu chỉ chăm chăm quan sát biểu cảm của Hoàng Kỳ.
Xe dừng lại trước sân biệt thự. Người ra mở cửa chính là vú Lan, người đã giúp việc và chăm sóc Hoàng Kỳ từ thuở bé. Anh rất tôn trọng vú và coi vú như người mẹ thứ hai của mình.
Anh mỉm cười bước tới ôm vai vú:
-Chào vú. Vú khỏe chứ?
-Khỏe. Cả tháng nay không về rồi. Có nhớ gì đến vú đâu.
-Chỉ tại công việc của con dạo này bận quá nên mới vậy. Con có mua quà tạ tội với vú đây.
Anh ngoắc Kỳ Dương rồi nhận lấy trên tay cậu ta một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969390/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.